Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 225 - Chương 225 Như Gặp Đại Địch

Chương 225

Như Gặp Đại Địch


Trong giáo đường chỉ có mấy hàng chỗ ngồi, hơn nữa còn rất cũ, ở phía trước có một tấm màn che màu đen, Tô Bạch nhớ rõ trước kia ở trong một số tiểu thuyết hoặc là điện ảnh phương tây, hắn thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, trong này hẳn là có một cha xứ đang ngồi, người ta đi đến đó thành kính nói một câu:


- Cha xứ, con có tội.


Nhập gia tùy tục, Tô Bạch đi tới ngồi xuống ghế, tấm màn che màu đen ở trước mặt hắn.


Trầm mặc một lát, rốt cuộc Tô Bạch vẫn lên tiếng.


- Tôi chỉ đến London khám chút bệnh tâm thần, các người tốn công tốn sức như thế làm gì.


- Anh nói thật?


Bên trong tấm màn che vang lên một giọng nói khàn khàn.


- Anh nói thử xem.


Tô Bạch vươn tay ra, trực tiếp tháo màn che xuống, bên trong có một người cha xứ đang ngồi, người này đưa lưng về phía Tô Bạch, dáng vẻ có hơi già nua.


- Anh đang đóng giả ai thế, thật thú vị.


Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc, vừa châm lửa, vừa trêu chọc nói:


- Trước khi anh làm thính giả, hẳn là anh lăn lộn ở Hollywood.


Cha xứ đứng lên, theo động tác đứng dậy của anh ta, cả người anh ta đột nhiên trở nên rất cao lớn, khí chất trên người cũng phát sinh thay đổi, trở nên sắc bén, đồng thời anh ta xoay người nhìn Tô Bạch.


Trên mặt anh ta còn đeo mặt nạ.


Tô Bạch không biết là anh ta vừa kết thúc diễn xuất ở câu lạc bộ, lúc chạy đến “trường quay” này còn chưa kịp tháo đồ hóa trang ra hay là bởi vì anh ta cảm thấy chiếc mặt nạ này rất phù hợp với tính cách của mình.


Rayne tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt khá anh tuấn, dĩ nhiên gương mặt này hợp với gu thẩm mỹ của người phương Tây hơn, đôi mắt anh ta màu xanh, ánh mắt thâm thúy.


Lúc này Sophie một tay cầm văn kiện, một tay cầm café đi tới, ngồi ở một bên khác của ghế dài, ánh mắt nhìn kỹ Tô Bạch.


Tô Bạch không sờ hai thanh địa ngục hỏa shotgun bên hông mình, lúc này cầm súng đi ra uy hiếp không có ý nghĩa gì cả, bởi vì viên đạn là thông qua Sophie để đổi lấy, cô ta đã giúp hắn đổi đạn, dĩ nhiên không có khả năng, cô ta không nhìn tài liệu về khẩu súng kia trên cửa hàng wechat.


Nhả ra một ngụm khói, ánh mắt Tô Bạch dần dần có hơi mơ hồ, hắn không rõ vì sao mình vừa hạ cánh xuống London không bao lâu, đám người này lại nhọc lòng luân phiên đến thăm dò mình. Tô Bạch tự cho mình không phải là nhân vật lớn gì, không có tư cách để bọn họ phải cẩn thận dò xét như thế.


Rayne mím môi, tháo mặt nạ của mình xuống, anh ta không cách nào che lại một số cảm xúc của bản thân, vào lúc này hơi thở của Sophie trở nên nặng nề, xung quanh xuất hiện rất nhiều loại hơi thở, hiển nhiên có không ít người mai phục.


Thế nhưng trong sự nghiêm túc của bọn họ mang theo một tầng e sợ.


- Chủ nhân của con mèo đen phái anh tới đây làm gì?


Rayne chậm rãi hỏi, giống như sợ hãi quấy nhiễu đến Tô Bạch.


Tô Bạch bất động, tiếp tục hút một hơi thuốc.


Nhưng trong lòng đang có một nghìn con ngựa chạy qua.


Con mẹ nó, Lệ Chi, Cát Tường.


Lúc trước Lệ Chi đến London hoặc là đến khu vực này làm qua chuyện gì đó khiến cho đám người này như gặp đại địch? Đối với một nhân vật nhỏ có độ hoàn thành nhiệm vụ chỉ là 2, thế mà lại cố ý diễn kịch đi diễn kịch lại để dò xét?


Trầm mặc.


Trầm mặc.


Tô Bạch tiếp tục hút thuốc.


Cục diện tiếp tục trầm mặc.


Cuối cùng, Tô Bạch lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.


- Ha ha, có một số việc, anh cho rằng, các anh có đủ tư cách để biết à?


Sau đó ở trong lòng âm thầm cho mình một like.


Thật ra ngay từ đầu, Tô Bạch không nghi ngờ đây là một loại thăm dò, cũng không cho rằng đây là sân khấu cố ý dựng lên cho chính mình.


Từ lúc Sophie gọi điện thoại cho hắn, sau đó lúc hắn ra mở cửa, cô ta đã ở trong thang máy đi ra, cuối cùng là Sophie mời hắn đi theo đến câu lạc bộ Vampire kia.


Ban đầu Tô Bạch cho rằng đây là do hắn gặp may, dù sao hắn cũng không phải Sherlock Holmes, không thể nhìn rõ từng chân tơ kẽ tóc như thế, thế nhưng đối phương dường như quá mức cẩn thận với hắn, cẩn thận đến mức thái quá, hoặc là nói bọn họ có chút luống cuống, có chút hốt hoảng, lúc phát hiện ra hắn, à không đúng, là lúc phát hiện ra Cát Tường cùng đi theo hắn đến London, bọn họ lập tức đứng ngồi không yên, không có kịp tập luyện diễn xuất, cuối cùng sẽ xuất hiện rất nhiều điểm khiến cho người ta cảm thấy đây chỉ là diễn kịch.


Một lần lại một lần, chuyện trùng hợp liên tiếp phát sinh, như vậy có thể chắc chắn rằng nó không còn đơn thuần chỉ là trùng hợp.


Một điểm có thể thấy rõ ràng nhất chính là IQ của Sophie…


Một người phụ nữ có thể giữ vững tỉnh táo trong thế giới chuyện xưa luân hồi lần trước, sau khi đi vào quán rượu, từng bước từng bước thể hiện ra mình là một người có IQ thấp, khiến cho Tô Bạch cảm thấy hơi quỷ dị.


Một người bỗng nhiên trở nên thông minh, chuyện này có thể nói thông được.


Nhưng một người bỗng nhiên biến thành ngu xuẩn, hơn nữa dưới tình huống não bộ không gặp kích thích gì lại biến thành ngu xuẩn, vậy thì rất đáng nghiền ngẫm rồi.


Thật ra nguyên nhân chính nằm ở, người thông minh đến đâu cũng là thuật nghiệp hữu chuyên công (ai cũng có thế mạnh riêng của mình), dù sao Sophie cũng không phải là diễn viên, hơn nữa cho dù cô ta có là một diễn viên ưu tú, vội vàng cầm một kịch bản, thậm chí căn bản không có đọc qua kịch bản liền trực tiếp tùy cơ ứng biến để quay phim, cuối cùng sẽ xuất hiện trúc trắc, đó là chuyện bình thường.


Khi Sophie giống như một cô vợ nhỏ bị ủy khuất, hờn dỗi lái xe mô tô rời đi, Tô Bạch cảm thấy ê cả răng, thật đúng là làm khó cô ta.


Đối phương không thể hiện ra ác ý một mức quá rõ ràng, hơn nữa nơi này là thế giới hiện thực, trừ khi Tô Bạch ở London giết người phóng hỏa, nếu không những thính giả khác sẽ không ra tay với hắn. Đối với việc sinh mệnh của mình an toàn, tạm thời không có ảnh hưởng gì, Tô Bạch lười đi cãi cọ với bọn họ, cũng không cần thiết bóc trần.


Thế nhưng lúc Tô Bạch chỉ thuần túy muốn đi dạo một chút lại đụng phải phim trường vội vã được dựng lên lần hai, ngay cả khi Phát Thanh Khủng Bố muốn xây dựng một thế giới chuyện xưa còn xuất hiện một số điểm không hài hòa chứ đừng nói đến việc xây dựng “trường quay” gấp rút như này.


Đối phương chấp nhất như thế khiến cho Tô Bạch có hơi tò mò, rốt cuộc chính mình có gì đặc biệt, đáng giá được “tiếp đón long trọng” như thế?


Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, thứ mà bọn họ quan tâm không phải là hắn mà chính là chủ nhân lúc đầu của Cát Tường, ngay cả tên mập mạp chết bầm kia gặp cô ta cũng phải cúi đầu khom lưng, dáng vẻ đáng thương, người phụ nữ kia chắc hẳn đã ở nơi này làm qua chuyện gì đó, khắc sâu vào trong lòng bọn họ, thật ra bọn họ hẳn là không biết Lệ Chi đã sớm không biết đi nơi nào rồi.


- Ha ha, có một số việc, anh cho rằng, các anh có đủ tư cách để biết à?


Khi Tô Bạch nói ra câu này, trong nháy mắt cục diện rơi vào tĩnh mịch, Rayne nhắm chặt hai mắt, Sophie chậm rãi khép lại tư liệu trong tay mình.


Chương 225

Bình Luận (0)
Comment