Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 226 - Chương 226 Nên Giải Thích Như Thế Nào Đây

Chương 226

Nên Giải Thích Như Thế Nào Đây


Tô Bạch tiếp tục ung dung ngồi đó, dáng vẻ mây trôi nước chảy.


Cuối cùng vẫn là Sophie đứng lên nhìn Tô Bạch:


- Tôi chỉ muốn hỏi một câu, cô ta đến London rồi à?


- Chuyện này tôi không rõ.


Tô Bạch ăn ngay nói thật, có trời mới biết Lệ Chi đang ở nơi nào, lúc trước cô ta nói với hắn sẽ rời đi khoảng nửa năm, hiện tại cô ta có ở London hay ở một nơi nào khác làm nhiệm vụ hiện thực, hắn quả thật không biết.


Thế nhưng giọng nói và thái độ của Tô Bạch giống như đang cố ý càng che càng lộ.


Sophie cúi đầu xuống, bưng café lên uống một ngụm, sau đó có chút thoải mái nói:


- Được rồi, rất có thể là chúng ta sợ bóng sợ gió một trận.


Rayne liếc thoáng qua Sophie:


- Cho dù chỉ là sợ bóng sợ gió, chúng ta nhất định phải nghiêm túc, tiếp tục chờ đợi.


Sophie chỉ vào Tô Bạch:


- Con mèo đen kia đã đi theo anh ta, chứng minh quan hệ của anh ta và nữ chủ nhân của con mèo đen không đơn giản, thế nhưng độ hoàn thành nhiệm vụ của anh ta không cao, người phụ nữ kia có thể giống như lúc trước, làm mọi chuyện đều không cố kỵ gì, quan hệ nhân quả có lớn hay không, cô ta không quan tâm, chẳng qua anh ta không giống thế.


Tô Bạch hơi nghiêng đầu nhìn Sophie, giọng điệu này hình như rất khinh thường hắn.


Rayne hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, quay người trực tiếp lựa chọn rời đi, lúc Rayne rời đi, những người mai phục xung quanh giáo đường cũng biến mất.


Trong giáo đường chỉ còn lại Sophie và Tô Bạch, Tô Bạch duỗi lưng một cái:


- Cậu bé mù kia là diễn viên các cô tìm đến?


Sophie lắc đầu:


- Cậu bé là con trai của Rayne.


- Ồ, xin lỗi.


Tô Bạch rất có giáo dưỡng, xin lỗi một tiếng.


Không tiếc để con trai mình đến tham gia vở kịch thăm dò này, có cần phải dốc hết vốn liếng như thế không?


- Tôi đưa anh về khách sạn.


Sophie nhìn Tô Bạch:


- Lần này là thật, ngày mai anh có hẹn với sở nghiên cứu tâm lý, tôi sẽ đi cùng anh, coi như tôi là hướng dẫn viên du lịch của anh khi đến London, tuy chúng tôi biết bây giờ nên làm gì nhưng lại bất lực, dù sao cũng nên tìm một chút chuyện để làm.


- Bởi vì cô ta à?


- Đúng thế.


Tô Bạch nhún vai, rốt cuộc Lệ Chi đã làm gì ở đây mà lại khiến đám người này hoảng sợ như vậy.


Đi ra khỏi giáo đường, đỗ ở bên ngoài không phải là mô tô mà là một chiếc xe ô tô cao cấp.


Tô Bạch ngồi ở ghế lái phụ, Sophie lái xe.


- Lái chậm một chút.


Tô Bạch nhắc nhở.


- Được.


Sophie khởi động xe, quả nhiên lần này cô ta lái rất chậm, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.


- Đúng rồi, cô có thể nói cho tôi biết, lúc trước cô ta đã làm gì không?


Cuối cùng, Tô Bạch không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi một câu.


- Bình thường anh có hay xem đá bóng không?


Sophie không có trực tiếp trả lời.


- Chỉ thỉnh thoảng.


- Lần trước quán quân giải ngoại hạng Anh_Premier League là đội bóng nào?


- Leicester.


Tô Bạch trả lời.


Lần trước, giải bóng đá ngoại hạng Anh_Premier League nhận được rất nhiều sự chú ý của giới chuyên môn, một đội bóng nhỏ như Leicester đã tạo ra một kỳ tích và thần thoại, ở giữa rất nhiều ông lớn trong giải ngoại hạng Anh_Premier League, giành được ngôi vị quán quân, chấn động một thời gian dài.


- Nếu như tôi nói cho anh biết, quán quân không phải là Leicester, anh tin không?


- Cô có ý gì?


Tô Bạch đã rơi vào trong trầm tư.


- Lần trước đội bóng đạt được giải quán quân có tên là Sailor.


Đội bóng Sailor?


Sailor?


Giải ngoại hạng Anh_Premier League có đội bóng này à?


Bàn tay Tô Bạch bỗng nhiên run lên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, một loại khả năng rất đáng sợ.


- Lần đó, cô ta tới đây hẳn là để tìm kẻ thù, kẻ thù của cô ta có thể coi là một đại gia tộc ở Sailor, có rất nhiều đệ tử, cho đến bây giờ chúng tôi còn không biết rõ là cừu hận gì khiến cho cô ta sau khi giết chết người kia còn cảm thấy chưa đủ, đến cuối cùng, cô ta thế mà giết hết cả một thành phố.


- Sailor chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng đội bóng ở nơi này rất nổi tiếng, có thể xem là một trong những đội mạnh ở giải ngoại hạng Anh_Premier League, bọn họ đã mấy lần đạt được giải quán quân, cũng rất nổi tiếng trên thế giới.


- Thế nhưng bởi vì cô ta hủy đi thành phố đó, đội bóng này dĩ nhiên cũng bị hủy đi.


- Phát Thanh Khủng Bố vì muốn loại bỏ ảnh hưởng, dứt khoát xóa bỏ thành phố kia, xóa bỏ đi tất cả dấu vết tồn tại của nó.


- Nói cách khác, trên thế giới này, chỉ có người hủy đi thành phố là cô ta và những người đã trở thành thính giả trước đó mới biến được, ở London của Anh đã từng có một thành phố tên là Sailor.


- Anh không biết, bởi vì sau đó một ngày anh mới trở thành thính giả.


Trong nháy mắt, cuối cùng Tô Bạch cũng hiểu rõ vì sao đám người Anh này lại giống như gặp đại địch khi đối mặt với hắn, hiển nhiên lúc trước khi Lệ Chi đến Anh có dẫn theo Cát Tường, cho nên lần này thính giả Anh nhìn thấy con mèo đen kia đi cùng hắn, mới trở nên bối rối như thế.


Chẳng qua đổi góc độ để suy nghĩ, lúc trước chủ nhân của Cát Tường đi Anh hủy đi một thành phố lại trở về, đây là một loại nhân quả lớn như thế nào?


Hơn nữa cô ta còn không chết… Chỉ phải rời khỏi nửa năm.


Điều này không khỏi khiến cho Tô Bạch càng thêm tò mò về Lệ Chi, cô ta thật đúng là đáng sợ.


- Đến nơi rồi.


Sophie dừng xe trước của khách sạn.


- Cảm ơn.


Tô Bạch xuống xe, đi vào trong thang máy, lúc hắn còn chưa có vào cửa phòng, chuông điện thoại của hắn vang lên, là Sở Triệu gọi điện thoại đến.


Tô Bạch nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy:


- Tô Bạch…


Sở Triệu rõ ràng lại uống say.


- Cậu nhanh nói cho tôi biết, vì sao Tiểu Huệ lại tự sát, con mẹ nó, sao tôi lại ở nhà của cậu, cậu nhanh nói cho tôi biết!


- Nếu như cậu không phải là anh em tốt của tôi, ít nhất ông đây có thể dùng súng thống khoái đập chết cậu, cùng lắm thì ông đây phạm tội giết người, ăn mấy viên đạn là được.


- Hiện tại tôi chỉ cần cậu cho tôi một lời giải thích, cho tôi một lý do.


- Tô Bạch, cho tôi một lời giải thích, cho tôi một lý do.


- Cầu xin cậu Tô Bạch, tôi thật sự cầu xin cậu, cậu nể mặt tình cảm của chúng ta, cho tôi một lời giải thích đi.


- Trong lòng tôi thống khổ, trong lòng tôi khó chịu.


- Tôi khó chịu.


Nghe thấy đầu dây bên kia Sở Triệu đã nức nở, Tô Bạch mím môi, cửa thang máy mở ra, hắn không có đi vào phòng mình mà chính là dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo trên lối đi.


Thế nhưng Tô Bạch không nói gì, cũng không giải thích, chỉ cúp máy.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, dùng sức vỗ lên mặt mình, ép buộc chính bản thân mình ổn định lại cảm xúc, sau đó mỉm cười lắc đầu, khóe mắt hơi hồng.


Sở Triệu.


Cậu còn nhớ rõ không.


Lúc trước tôi trộm súng của cậu, nổ súng giết chết bạn cùng phòng của tôi.


Nhưng chờ đến khi cậu đi vào ký túc xá của tôi, bạn cùng phòng của tôi đột phát bệnh tim rồi chết, bên trong khẩu súng của cậu không mất viên đạn nào.


Ha ha.


Làm sao tôi có thể giải thích được cho cậu?


Con mẹ nó chứ! Rốt cuộc nên giải thích như thế nào!


Chương 226

Bình Luận (0)
Comment