Chương 227
Rèn Luyện Năng Lực Chịu Đựng
Sáng sớm, khi tiếng chuông cửa vang lên, Tô Bạch còn đang nằm trên giường chưa dậy, tối qua hắn và tiểu gia hỏa cùng nhau xem phim hoạt hình đến tận đêm khuya, tiểu gia hỏa phải xem xong một hết một bộ phim mới chịu đi ngủ, khiến cho Tô Bạch cũng ngủ muộn hơn.
Tô Bạch xốc chăn lên nhìn thấy tiểu gia hỏa còn nằm trên bụng mình ngủ say, trong miệng còn đang ngậm ngón tay cái của mình, dáng vẻ rất đáng yêu.
Trẻ con vốn dĩ chính là đáng yêu như thế, cộng thêm cậu bé không khóc, không ầm ĩ, không đái dầm, mỗi lần muốn đi vệ sinh đều sẽ kéo tay Tô Bạch, sau đó y y a a kêu lên vài tiếng, Tô Bạch liền bế tiểu gia hỏa đi tè, có đôi khi Tô Bạch ở quá xa, ví dụ như nửa đêm hôm qua, Tô Bạch ngồi trên sofa uống rượu vang đỏ, lúc hắn đang xem tin tức, ánh mắt vô tình liếc thoáng qua đã thấy Cát Tường ngậm quần của tiểu gia hỏa, kéo tiểu gia hỏa vào trong nhà vệ sinh đi tè, cậu bé cũng rất phối hợp.
Tuy Cát Tường chỉ là một con mèo nhưng đủ sức chăm sóc cho cậu bé.
Tô Bạch nhẹ nhàng ôm cậu bé đặt lên giường, Cát Tường ngủ ở đầu giường mở mắt ra, nhìn thấy Tô Bạch rời giường, nó biết đến lúc mình có thể “một mình chiếm lấy tiểu gia hỏa”, Cát Tường lập tức cuộn mình nằm cạnh cậu bé, đuôi mèo không ngừng vung vẩy.
Nhìn thấy Cát Tường yêu thương tiểu gia hỏa như thế, Tô Bạch không khỏi cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, Tô Bạch rất muốn đi qua lật Cát Tường lên, xem Cát Tường là mèo đực hay mèo cái, nói thật, cho đến bây giờ Tô Bạch không chú ý đến điểm này, dù sao quan hệ của hắn và Cát Tường cũng không phải là chủ nhân và sủng vật, Cát Tường cũng sẽ không chạy đến làm nũng với hắn.
Tô Bạch mặc đồ ngủ đi tới cửa, ngoài cửa có camera giám sát, có thể thấy người bên ngoài là ai, là Sophie
Người phụ nữ này.
Hôm qua nói muốn đi cùng hắn đến sở nghiên cứu tâm lý, hôm nay cô ta thật sự tới.
Nói thật lòng, Tô Bạch không muốn tiếp xúc quá nhiều với thính giả phương Tây, hiện tại đối phương e ngại mình thật ra là vì cảm thấy bị Lệ Chi uy hiếp, giữa Lệ Chi và bọn họ, càng nhiều hơn là cừu hận, chỉ là lúc trước chuyện mà Lệ Chi làm quá tàn nhẫn, dẫn đến loại cừu hận này thăng hoa, có loại cảm giác chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy sợ mất mật.
Tô Bạch biết rõ mình có bao nhiêu phân lượng, hơi tỏ ra cao thâm khó dò là đủ rồi, nếu như ôm tâm lý trộn lẫn để đục nước béo cò gì đó, như vậy khả năng chính mình sẽ chết ngay sau đó, dù sao những người khác đâu phải là kẻ ngu.
Tô Bạch mở cửa, trong tay Sophie có hộp giữ nhiệt.
- Tôi mang bữa sáng đến cho anh, là bữa sáng kiểu Trung Quốc, tôi mua ở phố người Hoa.
- Cảm ơn, nhưng trong khách sạn có cơm.
- Trong khách sạn nấu không đúng vị.
Sophie đi thẳng đến phòng khách, đặt bữa sáng lên trên bàn trà, tỉ mỉ mở ra, bên trong có cả thìa và đũa:
- Ăn cơm sáng dưỡng sinh, bình thường tôi rất thích ăn, thỉnh thoảng còn tự nấu.
- Lợi hại.
Tô Bạch cười, đi tới trong phòng ngủ, bế tiểu gia hỏa dậy, cậu bé mơ mơ màng màng tỉnh lại, vô thức đưa hai tay ra ôm lấy cổ Tô Bạch:
- Nhanh dậy ăn sáng nào.
Sau đó Tô Bạch bế tiểu gia hỏa vào trong nhà vệ sinh.
Cậu bé dĩ nhiên không biết đánh răng, Tô Bạch chỉ cho cậu bé súc miệng qua, dù sao tiểu gia hỏa thông minh, sẽ không ngu ngốc nuốt nước súc miệng xuống.
Chờ tiểu gia hỏa nhổ nước súc miệng ra, Tô Bạch bắt đầu đánh răng, hắn đặt cậu bé vào trong bồn tắm, bắt đầu xả nước ấm.
Lúc này Cát Tường đi đến, dùng móng vuốt mèo đổ dầu gội và sữa tắm ra, tiểu gia hỏa vui vẻ nghịch nước, Cát Tường ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, dùng chính móng vuốt của mình qua tắm cho cậu bé.
Chờ Tô Bạch làm xong vệ sinh cá nhân, bên Cát Tường cũng đã tắm xong cho cậu bé, Tô Bạch xả nước để rửa sạch bọt xà phòng, cầm một khăn tắm lớn bọc cậu bé vào, sau đó bế cậu bé đến phòng khách.
- Đứa nhỏ rất đáng yêu, là con riêng của anh à, A Bạch?
- Là con trai tôi.
Tô Bạch khẽ gật đầu, đặt tiểu gia hỏa trên sofa.
Lúc này tình thương của người mẹ trong Sophie giống như trỗi dậy, cố ý dùng đũa gặp một miếng xá xíu thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng cậu bé.
Cậu bé vui vẻ ăn, cậu bé rất thích có người phục vụ mình ăn cơm, thường ngày Tô Bạch chỉ đặt cậu bé lên trên bàn, để cậu bé tự mình ăn.
Đối với thức ăn của con người, Cát Tường luôn không có hứng thú, thế nhưng vẫn cố ý kéo một chiếc chăn nhỏ đưa đến bên cạnh Cát Tường, sau đó tự mình về phòng ngủ.
Lúc Sophie nhìn thấy Cát Tường đi ra, sắc mặt cô ta không dễ nhìn, trong lòng cô ta tràn ngập hoảng sợ.
Dĩ nhiên Tô Bạch có thể hiểu được điều này, nếu như đổi lại vị trí, hắn cũng không khác gì Sophie
- Thằng bé là con của anh và cô ta?
Sophie lại hỏi.
Hiển nhiên, từ thái độ chăm sóc của Cát Tường đối với đứa nhỏ, trong lòng Sophie sinh ra suy đoán, cô ta cảm thấy tiểu gia hỏa là con của Tô Bạch và Lệ Chi, nếu như vậy, việc một người có độ hoàn thành nhiệm vụ là hai lại có Cát Tường đi theo bên người liền có thể giải thích được.
Trong đầu Tô Bạch xuất hiện dáng vẻ lạnh lùng của Lệ Chi, muốn sinh con với cô ta thật đúng là khó khăn, hắn không có nói tiếp về chủ đề này, Tô Bạch gắp một chiếc bánh bao, bắt đầu ăn.
Chờ đến khi ăn xong, Tô Bạch bật Tivi, đưa điều khiển từ xa cho tiểu gia hỏa, sau đó thay một bộ quần áo để ra ngoài.
Sophie đi theo Tô Bạch ra ngoài, chờ đến lúc đóng cửa lại, Tô Bạch nhìn thấy Sophie thở phào nhẹ nhõm.
- Làm khó cô rồi.
- Không có việc gì, chuyện này coi như rèn luyện sức chịu đựng cho tôi.
Sophie thẳng thắn trả lời.
Xe đỗ ở bên ngoài khách sạn, vẫn là chiếc xe ngày hôm qua, Sophie lái xe, Tô Bạch ngồi ở ghế lái phụ.
Trên đường đi, Sophie đưa cho Tô Bạch xem một phần tư liệu.
- Gì thế?
Tô Bạch tiện tay mở ra.
- Thân phận của người đặt lịch hẹn này cho anh, chúng tôi rất rõ, nhưng cô ấy không có tư cách để đặt lịch hẹn với bác sĩ giỏi nhất trong sở nghiên cứu, tôi đã đặt lịch hẹn lại cho anh, đây là một trong những người phụ trách sở nghiên cứu, là người rất có tiếng nói trong ngành tâm lý, người này định kỳ còn đến kiểm tra tình hình tâm lý của tổng thống.
- Ha ha, tổng thống nước các cô thật đáng thương, còn không thể phát bệnh tâm thần.
Sau khi Tô Bạch nói xong, hắn không khỏi bật cười, chính mình thật sự đủ quái gở, không phát bệnh tâm thần cũng có thể trở thành một chuyện đáng tiếc, thật ra có đôi khi bệnh tâm thần tùy hứng một chút cũng rất thoải mái, phần lớn người bình thường sống đều phải có đầy đủ ước thúc với chính mình, phải nhìn vào các loại lợi ích quan hệ xung quanh, có mấy người không chút nào để ý, tùy hứng một lần?
Bề ngoài của sở nghiên cứu giống như một lâu đài cổ, cảnh vệ đứng gác ở cửa, rất sâm nghiêm, có một cảm giác giống như đây là chỗ ở của lãnh đạo quốc gia.
- Đây là tòa thành của bá tước Edward, cụ nội của ông ta là người đã thúc đẩy nghiên cứu trong lĩnh vực tâm lý, Edward Bennett cũng chính là người khám bệnh cho anh hôm nay.