Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 228 - Chương 228 Khám Bệnh

Chương 228

Khám Bệnh


Nơi này không giống với bệnh viện, cho nên không có cửa đăng ký khám bệnh gì đó, người bình thường không có cách nào đến đây khám bệnh, dù sao cho dù là nước xã hội chủ nghĩa như Trung Quốc thì sự chênh lệch giai cấp với nhau vẫn rất rõ ràng.


Tô Bạch ngồi xuống một căn phòng làm việc, Sophie ra ngoài giúp Tô Bạch liên hệ, nhân viên đưa café và bánh ngọt đến.


Trong phòng làm việc có không ít sách và những bức tranh nổi tiếng, Tô Bạch bưng café đi tới đi lui, đối với bệnh tình của mình, Tô Bạch không quá lo lắng, nếu như hắn là một người bình thường, muốn tiếp tục sống an ổn như vậy quả thật cần nhanh chóng chữa khỏi căn bệnh này, thế nhưng sau này Tô Bạch còn tiếp tục đi vào thế giới chuyện xưa, ở nơi quỷ quái đó, cho dù hắn khỏi bệnh cũng sẽ tái phát, giống như một người bị cảm vừa mới được chữa khỏi, trong nháy mắt lại bị giam vào trong hầm băng.


Trong phòng làm việc có một bức tranh khiến cho Tô Bạch hơi cảm thấy quen mắt, trong bức tranh có một sườn dốc nhỏ trên thảo nguyên, có bóng lưng một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ ngồi trên đồng cỏ nhìn ngắm chiều tà, toàn bộ bức tranh mang đến một loại tình cảm duy mỹ.


Tô Bạch không kìm lòng được muốn đưa tay ra sờ lên người phụ nữ trong tranh, đúng lúc này phía sau lưng hắn vang lên một giọng nói nghiêm nghị.


- Kẻ thô lỗ kia, dừng tay lại!


Tô Bạch sửng sốt một chút, hắn quay người nhìn thấy một ông già, trên người ông mặc một bộ đồ màu trắng, Sophie đứng bên cạnh ông, vẻ mặt xấu hổ.


- Sophie, đây chính là khách mà cô hẹn trước cho tôi à? Sao cậu ta dám sờ lên tranh của tôi, cô biết bức tranh này có ý nghĩa như thế nào với tôi không!


Ông lão không ngừng nói, Tô Bạch có hơi lúng túng đứng ở bên cạnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng trên bức tranh kia.


Sophie đang không ngừng an ủi ông lão, còn nhắc đến tên người khác, hiển nhiên là đang tạo áp lực với ông, khiến cho ông không tùy hứng như thế.


Cuối cùng, ông lão đi đến trước mặt Tô Bạch:


- Bệnh án của cậu đâu?


Tô Bạch nhún vai:


- Tôi không có bệnh án.


Hô hấp của lão tiên sinh trở nên nặng nề:


- Thật đúng là phiền phức, chẳng lẽ bắt tôi kiểm tra tâm lý cho cậu ta từ đầu, Sophie, thời gian của tôi rất quý giá!


Chẳng qua ông chỉ oán trách mấy câu, cuối cùng vẫn ngồi xuống, ra hiệu cho Tô Bạch ngồi lại đây.


Sophie lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.


Lão tiên sinh không chớp mắt nhìn Tô Bạch, Tô Bạch cũng lẳng lặng nhìn ông.


Thời gian trôi qua, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện tròng mắt của ông giống như biến thành lốc xoáy, chậm rãi hút hắn vào trong đó.


Một loại kinh nghiệm nhiều lần đối mặt với sinh tử khiến cho Tô Bạch theo bản năng vô thức làm cho mình tỉnh táo, đồng thời khống chế không cho mình phản kích.


Lão tiên sinh nhắm chặt mắt, đưa tay lên xoa mũi, lúc ông một lần nữa mở mắt ra, trên mặt ông có thêm một tầng nghiêm túc.


- Thật ra, cậu không nên đến sở nghiên cứu của tôi.


- Cậu hẳn là nên được đưa thẳng đến trại giam Vịnh Guantánamo.


Trại giam Vịnh Guantánamo nằm trong căn cứ hải quân tại vịnh Guantánamo ở phía đông của Cuba, là một trại giam của Hoa Kỳ nhằm chứa các tù binh và những người tình nghi khủng bố, phụ trách quản lý và vận hành nơi này là bộ đội đặc chủng.


Ý của Edward Bennett tiên sinh là để cho Tô Bạch điều trị tâm lý còn không bằng đưa thẳng hắn vào trong nhà tù.


Tô Bạch cầm thìa, cho thêm một thìa đường vào trong cốc café của chính mình, im lặng không nói gì.


Lão tiên sinh này không phải là thính giả,có lẽ trên thế giới này thật sự có loại người bình thường, không dựa vào ngoại vật để tăng lên sức mạnh mà chỉ dựa vào chính mình nghiên cứu và nghiên cứu để có được năng lực siêu việt vượt qua người thường.


Ví dụ như vừa rồi trong lúc nhìn vào mắt hắn, ông có thể nhìn ra gì đó.


- Thật ra cậu không cần phải đến chỗ tôi tiếp nhận bất kỳ điều trị gì, chính bản thân cậu rất rõ ràng tâm lý của cậu có vấn đề, hơn nữa cậu còn cảm thấy hơi thích thú với nó.


Edward Bennett đeo kính, sau đó đứng lên:


- Tôi thật sự không hiểu vì sao Sophie lại đem một người coi bạo lực là thú vui đến chỗ của tôi, nghiên cứu của tôi là cố gắng giúp đỡ con người trở nên bình thản mà không phải là tiến hành vỗ về tâm lý cho một tên tội phạm khát máu tanh.


Tô Bạch vẫn không nói gì, lão tiên sinh này rất có cá tính, Tô Bạch không muốn cưỡng cầu, trên thực tế Edward Bennett nói đúng, chính mình quả thật không cấp thiết giải quyết vấn đề tâm lý này.


Edward Bennett không có trực tiếp rời đi mà chính là đi đến bức tranh mà trước đó Tô Bạch đã nhìn, ông chăm chú nhìn vào người trong bức tranh, có chút thổn thức.


Lần này Tô Bạch lên tiếng:


- Bức tranh rất đẹp, họa sĩ là người phương Đông sao?


Mặc dù chỉ là một bức tranh sơn dầu, nhưng trong tranh rõ ràng vẽ hai mẹ con, hơn nữa còn là người phương Đông, như vậy rất có khả năng người họa sĩ này là người phương Đông, có lẽ là chồng của người phụ nữ và là cha của đứa bé trong tranh.


Edward Bennett tháo kính xuống, sau đó lau tròng kính.


- Ông ấy là bạn thân nhất của tôi, tuy lý tưởng của chúng tôi khác biết những không ảnh hưởng gì đến việc chúng tôi tôn trọng lẫn nhau.


- Tôi hiểu, dùng cách nói của chúng tôi, đó chính là cơ duyên.


Edward Bennett không hiểu chữ cơ duyên này, sau khi một lần nữa đeo kính vào, ông thở dài, xoay người:


- Tiên sinh, cậu còn cần tiếp tục khám bệnh nữa không?


- Nếu như ông không muốn…


- Không, tôi không nói tôi không muốn, làm bác sĩ, tôi vẫn cho rằng mình hẳn là nên có quyền cáu giận, nếu không cả ngày đối mặt với nhiều người bệnh như thế, bác sĩ chính là người đầu tiên biến thành bệnh nhân tâm thần.


- Tiếp theo tôi sẽ hỏi cậu một số vấn đề, cậu có thể trả lời thành thật không?


- Để xem tình hình.


Đối với phản ứng này của Tô Bạch, Edward Bennett từ chối cho ý kiến, nhưng Tô Bạch có thể nhìn thấy vành mắt ông có chút đỏ, không phải là do nhìn bức tranh cảm thấy thương cảm mà chính là sau khi cùng hắn đối mặt.


- Cậu có thể nói qua cho tôi biết tình cảnh gia đình của cậu không?


Tô Bạch nhấp một ngụm café, không chút do dự và che giấu nào, nói thẳng:


- Lúc tôi bảy tuổi, cha mẹ tôi bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.


Edward Bennett khẽ gật đầu, cả người dựa vào trên sofa, lần này ông không nhìn vào mắt Tô Bạch nữa mà chính là nhìn chằm chằm vào tay hắn, tiếp tục hỏi.


- Sau này cậu sống với ai?


- Tôi sống một mình, cha mẹ để lại tiền cho tôi, đủ cho tôi sống.


- Thân thích của cậu đâu?


- Chúng tôi không thân thiết, tôi đã quen sống một mình.


- Bạn bè của cậu thì sao? Nhiều không?


- Tôi không có nhiều bạn bè.


- Ồ.


Edward Bennett không lên tiếng, Tô Bạch cũng không nói chuyện, tràng diện lập tức rơi vào trầm mặc.


Lúc này, điện thoại di động của Edward Bennett đổ chuông, ông nói một tiếng xin lỗi với Tô Bạch, sau đó dập máy.


Ngay sau đó, tiếp tục trầm mặc.


Tô Bạch rất bình tĩnh ngồi đó uống café, tuy lúc trước hắn chưa đi khám tâm lý bao giờ, nhưng giống như Edward Bennett đang làm, tuyệt đối không phải là phương thức trị liệu tâm lý bình thường.


Sau cùng, Edward Bennett thở dài:


- Từ lúc tôi vừa bước chân vào phòng này, tôi đã quan sát từng cử động của cậu, từ những thay đổi trên người cậu, những biểu hiện rất nhỏ được thể hiện ra ngoài…


- Thật ra cậu là một người bình thường, nói đúng hơn, đối với cậu mà nói, cậu là một người bình thường, cậu có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề tâm lý của mình, không, khả năng đây không phải là vấn đề, có lẽ đây là một loại thiên tính của cậu, là một loại…


Chương 228

Bình Luận (0)
Comment