Chương 229
Giọng Nói Của Lâu Đài Cổ
Lúc này, điện thoại di động của Edward Bennett lại một lần nữa đổ chuông, lần này ông không cúp máy nữa mà chính là cầm di động lên nghe, sắc mặt ông lập tức thay đổi, đứng lên nói với Tô Bạch:
- Xin lỗi tạm thời không thể tiếp cậu được, tôi có việc khẩn cấp cần phải xử lý.
- Không sao.
Nhìn thấy Edward Bennett vội vàng rời đi, Tô Bạch có chút cảm thấy không hiểu.
Ngoại trừ trước đó và sau cùng, Edward Bennett không khiến cho Tô Bạch có cảm giác đối phương là một bác sĩ tâm lý, ngược lại hắn có cảm giác ông giống như một tên giang hồ bịp bợm, có lẽ đây là một loại khí chất tiêu sái của cao nhân, thế nhưng làm bác sĩ lại có dáng vẻ này, sẽ khiến bệnh nhân cảm thấy bị đối xử qua quýt.
Sau khi Edward Bennett rời đi, Sophie đẩy cửa đi vào.
- Có hiệu quả gì không?
- Hiệu quả chính là tôi uống hai cốc café, bây giờ tôi định đi qua nhà vệ sinh.
Tô Bạch đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, lâu đài cổ này rất lớn, diện tích kiến trúc cũng rất lớn, Tô Bạch đi thẳng đến hết hành lang mới nhìn thấy một phòng vệ sinh, hơn nữa còn rất nhỏ, bên trong chỉ có một chỗ đi nặng và một đi tiểu, hơn nữa còn làm từ gỗ, đứng bên ngoài có thể ngửi thấy một số mùi.
Có đôi khi, Tô Bạch thật đúng là không thể hiểu được đam mê của một số người, có lẽ đây chính là một loại truyền thống của họ.
Tô Bạch đi vào phòng vệ sinh, ngay lúc này Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra trong vách tường phòng vệ sinh có mấy dấu chân, mấy dấu chân này rất kỳ lạ, không phải do loại người nào nhàm chán lưu lại trên đó, càng giống như có ai đã đã từng ở nơi này giãy dụa qua, sau đó để lại dấu vết.
Edward Bennett rời đi không bao lâu liền vội vã trở về, lúc Tô Bạch từ nhà vệ sinh đi ra, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Edward Bennett.
- Thật đúng là vô vị.
Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, hiện tại Tô Bạch không còn ôm hy vọng gì đối với lần trị liệu tâm lý này nữa, hắn dự định chào hỏi qua với Sophie một câu rồi đi về thẳng, cùng tiểu gia hỏa nằm trên giường xem phim hoạt hình còn vui vẻ hơn việc lãng phí thời gian ở trong lâu đài cổ này.
Thế nhưng lúc Tô Bạch đi về, trên hành lang, vẻ mặt Sophie ngưng trọng đi theo Edward Bennett, xem ra Edward Bennett quay lại là vì cố ý tìm đến Sophie.
Sophie nhìn thấy Tô Bạch liền nói xin lỗi:
- A Bạch, xin lỗi, buổi điều trị hôm nay hủy bỏ, hiện tại tôi có một số việc, anh có thể tự lái xe của tôi về không?
- Được.
Tô Bạch khẽ gật đầu, từ trong tay Sophie nhận lấy chìa khóa xe.
Có lẽ trong pháo đài cổ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Tô Bạch chẳng quan tâm, hắn không có hứng thú phát tài trên địa bàn của người phương Tây, cũng không muốn bị giày vò ở một nơi mình chưa quen thuộc, Tô Bạch chống tay lên lan can nhìn thấy cảnh vệ đang rối rít chạy vào bên trong, trên mặt bọn họ đều mang theo sự hoảng sợ và cảm xúc không ổn định.
Tô Bạch đi xuống thang lầu, đi ra pháo đài, hắn đi thẳng đến cạnh xe của Sophie, Tô Bạch mở cửa xe ra ngồi xuống.
Đúng lúc Tô Bạch đang chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một giọng nói.
- Hì hì, anh và bọn họ không giống nhau, à không còn có cả một người phụ nữ nữa cũng khác biệt với những người khác, thế nhưng tôi cảm thấy anh thú vị hơn, anh thế mà đến khám bệnh, chơi thật vui rồi.
Ánh mắt Tô Bạch nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, phát hiện không có bất kỳ ai, cảnh vệ và bác sĩ đều tập trung vào bên trong lâu đài cổ, hiện tại một nơi rộng như thế chỉ có một mình hắn.
Ngón tay Tô Bạch gõ nhẹ lên trên tay lái, Tô Bạch tuyệt đối không tin mình nghe lầm, hắn có bệnh tâm thần, không phải là kẻ điên, sao có thể nghe lầm.
Được rồi, không dính vào thị phi.
Tô Bạch đạp chân ga, đánh tay lái rời khỏi lâu đài cổ.
Nếu như ở trong thế giới chuyện xưa hoặc là ở Trung Quốc gặp phải loại chuyện này, Tô Bạch tuyệt đối sẽ tích cực tham dự vào trong đó, thế nhưng ở chỗ này, thân phận của hắn có hơi đặc thù, hiện tại đối với thân phận của hắn, những thính giả phương Tây kia có chút kiêng kỵ, thế nhưng nói gì thì nói, hắn không phải là Lệ Chi, Lệ Chi khiến cho những người kia cảm thấy sợ hãi, còn Tô Bạch thì không giống thế.
Chờ đến khi Tô Bạch lái xe ra khỏi cổng, bỗng nhiên giọng nói kia lại một lần nữa vang lên:
- Hì hì, anh chạy xe ra bên ngoài, anh sẽ không nghe thấy tôi nói nữa, anh không thể trò chuyện với tôi à?
Tô Bạch cười, ấn một tiếng còi:
- Em gái nhỏ, anh trai bận rộn nhiều việc, để hôm khác, anh đây dẫn em về nhà xem cá vàng.
Cảnh vệ bên ngoài đã đi vào bên trong lâu đài cổ, nhưng ở ngoài cổng vẫn có người đứng gác, thấy Tô Bạch lái xe của Sophie đi ra, đối phương lập tức bấm nút mở cửa.
Cho dù trong lâu đài cổ này có thứ quỷ quái gì, Tô Bạch không muốn quan tâm, hắn đã nghĩ kỹ, chờ hai ngày nữa hắn sẽ nói với Huân Nhi một tiếng điều trị ở bên này không thích hợp, sau đó về nước, thời gian Phát Thanh Khủng Bố ngừng phát sóng còn có một tháng nữa, Tô Bạch cần tìm một chỗ nào đó an tĩnh để dưỡng sức cho mình.
Sau khi đưa ra quyết định, không chút dây dưa dài dòng nào, đó chính là phong cách của Tô Bạch.
Nhưng mà khi đầu xe của Tô Bạch vừa mới đi ra ngoài, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên:
- Bức tranh trong phòng làm việc kia, ông Edward Bennett rất thích, thật ra tôi cũng rất thích.
- Chẳng qua anh không cảm thấy, thật ra bóng lưng bé trai kia có hơi giống anh à?
Két…
Tô Bạch bỗng nhiên đạp chân phanh, xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
………….
Khu vực bên trong và khu vực làm việc của lâu đài cổ cơ bản luôn cố gắng giữ vững phong cách vốn có của nó, dù sao ở châu Âu không còn tồn tại nhiều loại lâu đài cổ như thế này nữa, gia tộc Edward còn chưa có sa sút, kinh tế vẫn rất tốt, cũng vì thế, lâu đài cổ này chính là tượng trưng cho vinh quang của Edward Bennett và gia tộc, dĩ nhiên không có khả năng đem nơi này phá bỏ, xây dựng nên một sở nghiên cứu hiện đại.
Dĩ nhiên, tầng hầm bên trong của lâu đài đã được thay đổi tương đối, bởi vì đây là khu vực trung tâm nghiên cứu, dĩ nhiên cần phải chặt chẽ và hiện đại hóa.
Nghiên cứu tâm lý học không phải là nhắm mắt làm liều, nó cũng cần làm thử nghiệm và suy luận, cho nên nơi này tương tự như phòng thí nghiệm vật lý hóa học gì đó, chỉ là thay đổi đơn giản hơn một chút.
Trong một căn phòng thủy tinh kín mít, ba nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang nằm rạp trên mặt đất, không ngừng di chuyển về phía trước, nhìn bọn họ giống như những con thạch sùng, rất buồn cười lại quỷ dị, đồng thời thỉnh thoảng còn vươn lưỡi ra liếm mặt đất hoặc thủy tinh.
Những nhân viên nghiên cứu khoa học còn lại thì giữ vững một khoảng cách nhất định với căn phòng này, đồng thời bên ngoài còn có bảo vệ cầm súng trong tay tiến hành cảnh giới, sở nghiên cứu của Edward Bennett xem như có một nửa là của quốc gia, cho nên phương diện súng ống sẽ được bật đèn xanh.