Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 230 - Chương 230 Tiểu Loli Đáng Yêu

Chương 230

Tiểu Loli Đáng Yêu


Sophie và Edward Bennett đứng ở trên cùng, vẻ mặt Edward Bennett âm trầm, dáng vẻ Sophie thì lạnh nhạt hơn nhiều, cũng đúng, làm một thính giả, có truyện quỷ dị nào mà chưa thấy qua?


- Cô ta lại bắt đầu à?


Sophie nhận lấy găng tay một nhân viên nghiên cứu khoa học đưa tới, đeo ở trên tay mình.


- Cô ta đã ngủ say nửa năm, không biết vì sao lại thức tỉnh, lúc đầu hai nhân viên ghi chép số liệu bị thôi miên, sau đó một người đi vào xem tình hình cũng bị thôi miên.


Lúc Edward Bennett nói ra những lời này, trong giọng nói của ông ta tràn đầy bất đắc dĩ.


Sophie đi về phía trước mấy bước lại bị Edward Bennett giữ cổ tay lại.


- Thôi miên của cô ta có tác dụng trong phạm vi năm mét, đây là lần trước lúc cô ta thức tỉnh, chúng tôi tính toán và đo lường được, hiện tại chúng tôi không rõ có phải năng lực của cô ta tăng lên hay không.


Sophie nhìn xung quanh, lắc đầu:


- Không sao, tôi đến gần cô ta nhìn xem, nếu như cô ta có thể thôi miên tôi, như vậy năng lực thôi miên của cô ta không liên quan gì đến khoảng cách xa hay gần.


Thân là một cường giả hệ thực vật, Sophie rất tự tin về tâm cảnh và tu vi tinh thần của mình.


- Bình thường thời gian mà cô ta thức tỉnh là nửa tiếng, sau nửa tiếng, cô ta sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ say.


Edward Bennett nhìn thoáng qua bảng ghi chép của nhân viên:


- Còn khoảng 15 phút nữa là cô ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, những người trong phòng kia bị cô ta coi thành đồ chơi sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng.


Edward Bennett nói với tất cả mọi người:


- Còn thất thần làm gì, tất cả tiến hành ghi chép số liệu lần đầu tiên tiêu bản tỉnh dậy trong nửa năm qua, nhìn cho kỹ, không được phép xảy ra sơ suất gì!


- Vâng!


- OK!


Tất cả nhân viên đều khôi phục bình tĩnh, một lần nữa bắt đầu trở về cương vị, tiến hành công việc ghi chép của mình.


Nhưng những người bảo vệ ở xung quanh vẫn bình tĩnh nhìn xung quanh, đối với bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy loại chuyện này, trong lòng bọn họ ngoài cảm giác khẩn trương ra còn có hưng phấn.


Sophie tránh thoát khỏi tay Edward Bennett, ra hiệu Edward Bennett không cần lo lắng cho mình, sau đó trực tiếp đi về phía trước, mở cửa thủy tinh ra, đi vào.


Ngay chính giữa phòng thủy tinh là một bình chứa, trong bình chứa đó đều là dịch dinh dưỡng, xung quanh còn có rất nhiều thiết bị cảm ứng, trong dịch dinh dưỡng là một đại não không ngừng chìm nổi.


Đúng thế là một đại não, một đại não sống bên trong dung dịch.


Sau khi tách đại não ra khỏi thân thể con người liền đem đặt nó ở trong này, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy rợn cả người, nhưng Sophie hiểu rõ, đại não này không phải do người của sở nghiên cứu lấy ra nuôi dưỡng, cũng không phải là kiệt tác của một tổ chức nào đó của nước Anh hay Châu Âu mà chính là hơn mười năm trước được một người đưa qua đây.


Khoa học không ngừng phát triển từng ngày, từ điểm này có thể thấy, hơn mười năm trước, người có thể làm ra đến bước này, nghĩ đến đều cảm thấy khủng bố.


- Cô phiền quá, cô cách xa tôi ra một chút có được không, hơi thở trên người cô khiến cho tôi cảm thấy đáng ghét, hiện tại tôi cũng chỉ dựa vào bình dinh dưỡng này để sống sót, trên người cô có nhiều thực vật như thế, có phải cô muốn giành ăn với tôi không?


Một giọng nói trẻ con xuất hiện trong đầu Sophie, lúc này Sophie cũng không cảm thấy quá nhiều ngoài ý muốn, trước đó bên chỗ cô ta cũng đã tiến hành kiểm tra và phân tích qua thứ này, chỉ là khi đó đại não còn đang trong trạng thái mê man, đây là lần đầu tiên Sophie nhìn thấy cô ta tỉnh lại, đoán chừng nhóm của mình cũng sẽ nhanh chóng tới, thế nhưng Edward Bennett nói cô ta chuẩn bị rơi vào trạng thái ngủ say, những người khác hẳn là không đến kịp.


- Lui ra, cô còn dám đến gần tôi, cẩn thận tôi gọi Tiểu Bạch Tử đến đánh cô.


Giọng nữ non nớt mang theo lửa giận, lúc này ba nhân viên bị thôi miên bò loạn trên mặt đất đã khôi phục bình thường, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng thủy tinh này, hiển nhiên ba người bọn họ đã sợ vỡ mật rồi.


- Tiểu Bạch Tử?


Sophie nhíu mày, có lẽ tiếng Trung Anh khác biệt, khiến cho Sophie không hiểu Tiểu Bạch Tử là chỉ ai, nếu như Sophie là phụ nữ Trung Quốc, có lẽ cô ta ngay lập tức sẽ hiểu ra được Tiểu Bạch Tử là ai, dù sao cả buổi sáng hôm nay, người này đều đi cạnh cô ta.


…..


- Làm sao anh đần như thế, bây giờ còn chưa tới!


- Thật đúng là không biết nói gì, anh thế mà còn lạc đường!


- Đừng mò mẫm nữa, đi nhanh lên.


- Cô đừng ồn ào nữa, chết tiệt!


Tô Bạch không nhịn được mắng một câu, con nhóc này không ngừng ầm ĩ, hơn nữa hắn còn không thể bịt lại lỗ tai, giọng nói của đối phương không ngừng vang lên trong đầu hắn, loại cảm giác này giống như không còn tính tư mật gì, giống như đang làm tình thì có một người xa lạ đứng bên cạnh cầm một chiếc camera quay lại, khoảng cách của máy quay chỉ cách bạn khoảng mấy centimet.


Cuối cùng sau một lúc đi tới đi lui, Tô Bạch đi tới một nơi được xây dựng khác biệt với những nơi khác, cửa là cửa điện tử, cần đến vân tay để mở.


Nơi này được bố trí đơn giản, chỉ mang tính chất tượng trưng, dù sao so với những cánh cửa hiện đại, cánh cửa này có hơi lạc hậu, sở nghiên cứu tâm lý không phải nơi nghiên cứu vũ khí hạt nhân, phần tử khủng bố cũng không đến đây tập kích.


Cũng may, ngoài cửa còn có một bảo vệ, Tô Bạch đi đến chào hỏi đối phương.


- Tiên sinh, nơi này không thể đi vào.


Đối phương còn chưa có nói xong, Tô Bạch đã đi đến đánh vào cổ anh ta, lúc này nhân viên bảo vệ đã hôn mê, lấy sức của Tô Bạch hiện tại, muốn đi đánh ngất xỉu một người bình thường là chuyện đơn giản.


Tô Bạch đưa tay của đối phương lên chỗ cảm ứng, cửa lập tức mở ra, Tô Bạch cứ thế đi vào.


Bên trong khá rộng rãi, phần lớn mọi người đều tập trung ở xung quanh căn phòng kính kia, trong lúc nhất thời không ai chú ý đến Tô Bạch lén lút đi vào.


- Cuối cùng anh cũng đến rồi, haizz, tôi mệt quá, cảm giác rất muốn ngủ, nếu như anh không tới, tôi thật sự ngủ mất, tôi nói cho anh biết, thời gian một giấc ngủ của tôi rất dài, đại khái khoảng nửa năm gì đó.


Tô Bạch tiếp tục đi vào trong, lúc này nếu muốn không bị người ta phát hiện, thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày, những nhân viên bảo vệ lập tức phát hiện ra Tô Bạch, đồng thời tất cả họng súng đều nhắm về phía Tô Bạch.


Edward Bennett hơi nghi hoặc nhìn sang, Tô Bạch là bệnh nhân mà Sophie giới thiệu, địa vị không đơn giản, thế nhưng đối phương cứ thế không hiểu chuyện, xông tới đây, xem ra vẫn nên sử dụng một số biện pháp.


- Tiên sinh, nơi này không phải là nơi cậu nên đến.


Edward Bennett lập tức nói với Tô Bạch.


Tô Bạch nhún vai, chỉ vào trong tủ kính:


- Là giọng nói trong đó gọi tôi tới, lúc đầu tôi đã rời đi.


Sophie cũng phát hiện ra Tô Bạch, cô ta ở trong phòng thủy tinh vẫy tay ra hiệu để cho Tô Bạch đến, Sophie hơi lo lắng, nếu như những người này nổ súng khiến cho Tô Bạch phản kích, như vậy sở nghiên cứu này sẽ hoàn toàn rối loạn, bình thường Tô Bạch không thể ở chỗ này chủ động giết người, thế nhưng nếu như mạng sống của hắn gặp uy hiếp, nhất định sẽ bảo vệ mạng trước, những chuyện khác nói sau, loại quan hệ nhân quả gì đó đều bị quên sạch sành sanh.


Vẻ mặt Edward Bennett bình tĩnh vẫy tay ra hiệu thả Tô Bạch, ông thật sự không muốn một bệnh nhân tâm thần đi vào nơi quan trọng cũng là nơi tư mật nhất của sở nghiên cứu.


Tô Bạch đi đến, mở cánh cửa phòng thủy tinh.


Vẻ mặt Sophie nghiền ngẫm nhìn Tô Bạch:


- Anh có biết nơi này là phương Tây không?


- Ừm.


Tô Bạch từ chối cho ý kiến.


- Cho dù sau lưng anh có người phụ nữ kia, thế nhưng chúng tôi vì tôn nghiêm của mình và…


- Đừng nói nhảm nữa được không? Là thứ này gọi tôi đến.


Tô Bạch chỉ vào đại não đang được nuôi trong dịch dinh dưỡng, sau đó ngạc nhiên nói:


- Phương thức tồn tại này rất ngầu.


- Đúng thế, rất ngầu.


Sắc mặt Sophie không dễ nhìn.


- Ha ha, rốt cuộc anh cũng đã đến, tôi chờ anh thật lâu, may mà tôi không ngủ.


Giọng nói của cô bé lộ ra vui vẻ.


- Được rồi, tôi đến đây là để nghe những chuyện liên quan đến cha mẹ tôi.


Tô Bạch nói, đây là nguyên nhân khiến hắn đến đây.


Ai biết, vào lúc này, giọng nói của cô bé kia lập tức trở nên già nua, một tiếng thét chói tai của bà lão:


- Khà khà, rốt cuộc cậu đã đến, lúc trước người đàn ông kia giam tôi ở đây, hại tôi gặp nhiều tra tấn thống khổ.


- Tôi muốn con của ông ta chôn cùng.


- Chôn cùng.


- Chôn cùng!!!


“…”


Tô Bạch:


- Con mẹ nó…


Chương 230

Bình Luận (0)
Comment