Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 231 - Chương 231 Thê Thảm

Chương 231

Thê Thảm


Một loại cảm giác cẩu huyết không ngừng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, lão bất tử này vì muốn hấp dẫn mình đến đây, thế mà lại vứt bỏ hết mặt mũi, giả bộ làm tiểu loli?


Thật ra bà ta không cần thiết làm thế, Tô Bạch không phải loại người thích đem loli về nhà xem cá vàng gì đó, đối phương chỉ cần nói đến chuyện liên quan đến cha mẹ hắn, hắn nhất định sẽ đến, hoàn toàn không cần thiết… Vứt hết mặt mũi đi như thế.


(Dẫn loli về xem cá vàng: Ám chỉ những người đàn ông có sở thích ấu dâm.)


Lúc trước dáng vẻ ỏn à ỏn ẻn lúc thì cười hì hì, lúc thì làm nũng, bây giờ sau khi xé rách lớp vỏ ngụy trang, lộ ra dáng vẻ già nua chân thực, chuyển biến này quả đúng là có hơi kinh người.


Cùng lúc đó, một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ quét tới, ngay lúc phong cách của bà lão chuyển biến, Tô Bạch đã vô thức đặt hai tay lên hông, chuẩn bị lấy địa ngục hỏa shotgun ra, thế nhưng trong nháy mắt này, hắn cảm thấy đại não mình như bị đánh trúng một kích, cả người cảm thấy trời đất quay cuồng, quỳ trên mặt đất, hai tay chống lên đất, mắt, lỗ tai, và lỗ mũi bắt đầu chảy ra máu tươi.


Hiện tại, trong đầu Tô Bạch giống như có một cơn gió lốc, khuấy động đến mức long trời lở đất, bởi vì đau đớn cho nên mặt mũi Tô Bạch trở nên vặn vẹo.


Sophie đứng ở bên cạnh sửng sốt, lúc này hai dây leo của cô ta nới rộng ra.


- Cô đi ra, chờ tôi giải quyết xong kẻ thù, tôi sẽ cho cô cho cô một món quà!


- Mặt khác, không cho phép những người khác đến gần nơi này, tôi nói lời giữ lời!


Giọng nói của bà lão vang lên trong đầu Sophie, Sophie do dự và chần chờ, sau cùng cô ta liếc thoáng qua Tô Bạch, khẽ gật đầu, lùi về phía sau, rời khỏi căn phòng thủy tinh.


Năng lực của đại não này không lớn, nếu không bà ta sẽ không bị giam ở đây nhiều năm như thế, cho nên độ nguy hiểm rõ ràng đã bị rút ngắn đi, mặt khác bà ta ra tay với Tô Bạch, cô ta nhiều nhất chính là thấy chết không cứu, không phải cô ta cưỡng ép Tô Bạch tới, mà là do Tô Bạch tự mình đi đến, quan hệ nhân quả không chút nào liên quan đến cô ta, cộng thêm bà lão đã nói cho mình một món quà, Sophie cảm thấy mình không có lý do gì từ chối.


- Cậu ta sao thế?


Edward Bennett nhìn Tô Bạch thống khổ quỳ gối trên mặt đất, lo lắng hỏi, ông không quen Tô Bạch, thế nhưng lương y như từ mẫu, Edward Bennett vẫn luôn là người có y đức.


- Thật xin lỗi, hiện tại nơi này do chúng tôi hoàn toàn tiếp quản.


Ánh mắt Sophie đảo quanh tất cả nhân viên bảo vệ của nơi này, vẫy tay nói:


- Giới nghiêm!


- Tuân lệnh!


Tất cả nhân viên bảo vệ đi lên một bước, cách ly căn phòng thủy tinh với bên ngoài, không cho phép nhân viên nghiên cứu khoa học nào đến gần.


- Sophie, tôi muốn đi chống án, tôi muốn khiếu nại các người, các người lạm dụng chức quyền, các người…


Sophie đặt tay mình lên mặt Edward Bennett, một mùi hương hoa thơm ngát, lúc này thân thể Edward Bennett mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.


……


Tô Bạch vô số lần muốn dùng tinh thần và ý chí của mình để kiểm soát cơ thể của hắn, rút súng ra, bắn nát thứ đáng chết này, thế nhưng mỗi lần hắn muốn dùng tinh thần và ý chí liền vô tình bị tách ra, tất cả những nỗ lực của hắn đều thất bại.


- Lúc trước cha cậu tra tấn tôi, đối với những gì bây giờ cậu phải thừa nhận mà nói, thật đúng là chín trâu mất một sợi lông, không có gì đáng kể.


Giọng nói của bà lão mang theo sự thoải mái khi có thể trả thù, Tô Bạch càng thống khổ, bà ta lại càng vui vẻ, càng hưng phấn.


Khóe miệng Tô Bạch nở nụ cười, bởi vì đau đớn khiến cho hắn cắn chặt môi đến mức bật máu, máu tươi chảy ra, thế nhưng thân thế của hắn đang thay đổi.


- Ồ, thì ra trong cơ thể của cậu còn có một loại lực lượng khác, ha ha, cậu vẫn quá xem thường tôi, cậu cho rằng cậu có thể dưới sự áp chế của tôi, đổi sang một loại huyết thống khác à?


Hơi thở cương thi vừa mới xuất hiện đã bị dập tắt, Tô Bạch phát ra một tiếng hét thảm, giữa hàm răng đều là tơ máu.


- Ha ha, đừng cố gắng chống đỡ làm gì, chết sớm một chút, như vậy cũng sớm được giải thoát, không phải sao?


- Cút!


Trên cổ Tô Bạch nổi đầy gân xanh, đứng dậy, nhưng một giây sau, cảm giác linh hồn bị xé rách khiến cho hắn cảm thấy choáng váng, quỳ xuống mặt đất.


- Khà khà, cậu không dậy nổi, không dậy nổi!


Tô Bạch nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong da thịt, thế nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, đây là trên phương diện tinh thần, hắn đã hoàn toàn bị nghiền ép, một loại nghiền ép không thể nhìn thấy bằng mắt thường.


…..


- Alo.


Sophie nghe máy, chuyển camera về phía Tô Bạch:


- Anh nhìn thấy không?


- Nhìn tình hình này, anh ta chống đỡ không được bao lâu, khoảng 15 phút nữa chúng tôi mới có thể đến nơi, cô cảm thấy còn kịp không?


Thông qua tai nghe, giọng nói của Rayne truyền đến.


- Có lẽ không kịp, Edward Bennett nói, thời gian mỗi lần thứ này thức tỉnh chỉ có nửa tiếng, hiện tại chỉ còn chưa đến năm phút, thứ kia có lẽ sẽ tra tấn Tô Bạch thêm một lúc, đến giây phút cuối cùng sẽ để cho Tô Bạch hoàn toàn tử vong.


- Thật đáng tiếc, tôi không thể tận mắt nhìn thấy quá trình này, đúng rồi, Sophie, báo cáo điều tra, cô viết chi tiết một chút.


- Tôi hiểu.


Sophie cúp máy, khoanh tay bình tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ thống khổ của Tô Bạch trong phòng thủy tinh, không biết vì sao, nhìn người đàn ông này lần lượt giãy dụa đứng lên, khiến cho con ngươi của cô ta có loại cảm giác bị đâm đau.


.


Ánh mắt của Tô Bạch đã bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả trước mắt hắn dường như không còn chân thật, giống như hắn đã biến thành một người trong suốt, hình như hắn không còn tồn tại.


Thân thể của hắn, linh hồn của hắn, ý thức của hắn… Tất cả đều chuẩn bị tiêu tán.


Đây là một kết cục hoàn toàn bị xóa bỏ.


Mà đối với những thứ trước mắt này, Tô Bạch hoàn toàn bất lực.


Thời gian dần dần trôi qua, thân thể Tô Bạch cũng từ từ mất đi sức lực, cả người hắn không còn quỳ trên mặt đất nữa mà chính là nằm trên mặt đất, ánh mắt rời rạc, bờ môi run rẩy, giống như đã biến thành người thực vật.


- Khà khà, bây giờ cậu có thể chậm rãi chờ đợi, chậm rãi thưởng thức… Cảm giác tử vong! Nếu như không phải bởi vì tôi còn cần phải ngủ say, tôi thật sự muốn tra tấn cậu 100 năm!


Hiện tại trong đầu Tô Bạch có một ý niệm, nếu như lúc trước thật sự là do cha hắn để thứ này lại ở đây, vì sao không tiến hành thêm một bước để đảm bảo an toàn cho người xung quanh.


Hiện tại thì hay rồi.


Con trai của ông biến thành dáng vẻ này.


Người khác đều là hố cha, làm sao đến lượt hắn lại là bị cha gài hàng!


Không thể không nói, lúc sắp chết đến nơi, khi ý thức hoàn toàn rời rạc, trong đầu Tô Bạch thế mà còn xuất hiện loại ý nghĩ này, quả thật suy nghĩ của một kẻ tâm thần, người bình thường không có cách nào hiểu được.


Ai sẽ là người cứu được Tô Bạch??


Chương 231

Bình Luận (0)
Comment