Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 232 - Chương 232 Nhớ Lại Cảm Giác Sợ Hãi

Chương 232

Nhớ Lại Cảm Giác Sợ Hãi


Khách sạn.


Trong phòng.


Sau khi Tô Bạch đi, tiểu gia hỏa ở lại trong phòng khách cầm điều khiển từ xa lên xem tivi, bình thường đều là Cát Tường giúp cậu bé lựa chọn phim, lựa chọn đến bộ phim hoạt hình mà cậu bé yêu thích, tiểu gia hỏa sẽ vỗ tay, sau đó ôm điều khiển từ xa vào trong ngực.


Cát Tường rất yêu thương tiểu gia hỏa, thỉnh thoảng sẽ chú ý đến nhiệt độ của điều hòa không khí và mang thêm một số bánh và đồ uống cho tiểu gia hỏa.


Đúng vào lúc này, Cát Tường giống như bỗng nhiên nhận ra được gì đó, nó nhảy xuống khỏi ghế sofa, đứng ở trên ban công.


Thời gian ở chung với Tô Bạch cũng đã khá lâu, đối với hơi thở của Tô Bạch, Cát Tường khá mẫn cảm, cũng có thể nhanh chóng phân biệt được, nó có thể cảm ứng ra được hơi thở của Tô Bạch đang không ngừng suy yếu, thậm chí đã sắp chết.


Đối với chuyện này, Cát Tường tỏ ra thờ ơ, nó chỉ yên lặng ngồi trên ban công hóng gió, liếm móng vuốt của mình, sửa sang lại bộ lông.


Cát Tường và Tô Bạch không có bao nhiêu tình cảm, nó đi theo Tô Bạch không phải vì Tô Bạch là chủ nhân của nó, trên thực tế, từ khi vừa mới bắt đầu, nó đã coi Tô Bạch như một người khách qua đường, một chỗ ở tạm sau khi Lệ Chi rời đi.


Lệ Chi sẽ trở lại, chỉ là hơi lâu, điều này Cát Tường rất có niềm tin,


Hắn,


Chết thì chết,


Không có hắn,


Cuộc sống cũng rất tốt, tránh khỏi hắn bất ngờ lên cơn điên.


Hiển nhiên đối với chuyện lần trước Tô Bạch đem Sở Triệu trói ở trong nhà, Cát Tường vẫn rất để ý, nó biết sự tồn tại của Phát Thanh Khủng Bố, dù sao nó vẫn luôn đi theo Lệ Chi, nó hiểu việc đem người có liên quan đến nhiệm vụ hiện thực đến nhà có bao nhiêu mạo hiểm.


Người như thế, sao có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.


Hắn chỉ có thể mang đến nguy hiểm cho tiểu gia hỏa.


Hắn là một người cha không có trách nhiệm, một người bệnh tâm thần, rất bất lợi cho sự trưởng thành và tương lai của đứa nhỏ.


Chết thì chết.


Chết đi cho sạch sẽ.


Cát Tường rất thỏa mãn nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trong gương, ưu nhã bước về phòng khách.


Sau đó Cát Tường ngây người, nó nhìn thấy tiểu gia hỏa không biết vì sao lại nhảy xuống khỏi sofa, hai tay đặt lên bàn trà, cầm cặp da của Tô Bạch, cặp da rơi trên mặt đất, rơi xuống trước mặt tiểu gia hỏa, bên trong có rất nhiều thẻ, ở vị trí bắt mắt nhất chính là thẻ căn cước của Tô Bạch.


Nhìn thấy ảnh chụp của Tô Bạch, tiểu gia hỏa rất vui vẻ, ngón tay nhỏ chỉ vào thẻ căn cước, trong miệng thế mà không còn y y nha nha nữa, mà chính là gian nan nói:


- Cha … Cha.


Một bên Cát Tường giống như bị điện giật, ủy khuất nằm trên đất, dùng hai móng vuốt che mắt của chính mình.


Câu nói đầu tiên của tiểu gia hỏa thế mà không phải là “mèo” mà chính là cha!


Vì sao!


Rõ ràng nó là người chăm sóc cho tiểu gia hỏa, tên gia hỏa Tô Bạch chỉ vung tay lên gọi cơm, sau đó để mặc cho tiểu gia hỏa bò lên bàn tự ăn.


- Cha cha… Cha cha.


Tiểu gia hỏa không ngừng chỉ vào thẻ căn cước để gọi.


Cát Tường chậm rãi đứng lên, nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của cậu bé, nó lắc đầu.


Sau đó Cát Tường quay lại ban công, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn tiểu gia hỏa, ánh mắt nó mang theo hiền từ.


Tiếp theo, nó nhảy lên lan can ban công.


Một bóng người màu đen không ngừng từ trên người nó phóng đại ra, lúc này một hơi thở thuộc về người phụ nữ kia không ngừng dâng lên.


Vào hôm nay, tất cả thính giả ở nước Anh đều cảm thấy run rẩy.


Bởi vì bọn họ lại một lần nữa nhớ lại cảm giác sợ hãi do người phụ nữ này mang đến.


……..


- Chúng ta cố gắng đuổi đến cũng không kịp, thời gian quá ngắn.


Người ngồi điều khiển máy bay trực thăng nói với Rayne:


- Cố gắng hết mức là được, dù sao loại chuyện này tôi vẫn cần đi xử lý, cũng không mong đến kịp.


Rayne ngồi trên máy bay trực thăng, xung quanh là tiếng gió gào thét, nhưng anh ta rất lạnh nhạt, thậm chí có một tầng vách ngăn vô hình ngăn cách anh ta với bên ngoài, tuy gió lớn, nhưng đầu tóc của anh ta vẫn chỉnh chu, anh ta là một người có yêu cầu cao trong cách ăn mặc, thậm chí gần như là một loại chấp nhất.


Ở bên trái Rayne còn có một người đàn ông, tuổi của ông ta hơi lớn, vào khoảng 40 tuổi, trên người mặc quần áo lao động, giống như công nhân.


Hai người ngồi chung một chỗ, tạo nên hình ảnh tương phản rõ ràng.


Nhưng hình như hai người rất tự nhiên.


Hoàn toàn chính xác, có lẽ trong cuộc sống rất coi trọng thân phận địa vị, nhất là ở các quốc gia phương Tây đang không ngừng hô to những khẩu hiệu về tự do dân chủ, thật ra ở một mức độ nào đó mà nói, tư duy cấp bậc của bọn họ càng thêm rõ ràng, thế nhưng một khi đi vào Phát Thanh Khủng Bố, thân phận bình thường ở thế giới hiện thực không còn là thứ thính giả cân nhắc.


Chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất, đó chính là thực lực.


Có thể ngồi cùng một chỗ với Sophie và Rayne, thân phân của người công nhân này không thấp, thậm chí có thể cao hơn Rayne.


- Đây là một loại mạo hiểm.


Giọng nói của người công nhân hơi có to, hẳn là do thói quen làm việc trong môi trường ồn ào, bởi vì nếu như không nói to, bên trong nhà xưởng không nghe được gì:


- Một khi làm không cẩn thận, cảnh tượng lúc trước sẽ xảy ra một lần nữa.


- Ông vẫn còn cho rằng anh ta có quan hệ rất sâu xa với người phụ nữ kia à? Cho dù con mèo đen kia có đi theo anh ta, nó cũng không nói lên được vấn đề gì, từ những điều mọi người thảo luận và phân tích, tôi càng thêm tán đồng giả thiết người phụ nữ kia đã biến mất, tin tình báo gần đây mới thu thập được cũng nói ra vấn đề này. Người phụ nữ kia rất có thể đã không còn ở thế giới hiện thực nữa rồi.


- Nếu như người phụ nữ kia đã biến mất, con mèo đen đi theo anh ta cũng là điều dễ hiểu, chỉ là một thính giả phương Đông gặp may mà thôi, thu dưỡng được một sủng vật cường giả, trường hợp này bên phương Tây chúng ta cũng không hiếm gặp, thậm chí trong thần thoại cũng có rất nhiều.


- Alan, ông không cần suy nghĩ quá nhiều, hiện tại cho dù anh ta có chết cũng không liên quan gì đến chúng ta, là anh ta tự mình chủ động qua phòng thí nghiệm, cũng tự mình đến căn phòng thủy tinh kia, không phải chúng ta ép buộc.


- Hơn nữa, những thính giả London chúng ta luôn muốn thoát khỏi bóng ma của người của phụ nữ kia, chúng ta không thể mãi đắm chìm trong cơn ác mộng của quá khứ.


- Ác mộng, bóng ma, ha ha ha…


Alan thở dài:


- Tôi là người của thành phố Sailor, vợ và con gái tôi đã vĩnh viễn rời khỏi tôi, thậm chí Phát Thanh Khủng Bố đã xóa đi mọi dấu vết của họ, tôi muốn tìm một sợi tóc của bọn họ để cúng tế cũng không được. Nếu như người phụ nữ kia không biến mất, nếu như người phụ nữ kia đang chăm chú quan sát nơi này. Nếu như quan hệ của cô ta và người đàn ông này không bình thường, như vậy hậu quả này, Rayne, cậu có thể gánh vác được không?


- Nếu như người phụ nữ kia một lần nữa đến Anh, cậu có thể chắc chắn những vị bá chủ ở Vatican, Milan và Catalonia có thể nguyện ý hao tổn bản nguyên của chính mình để liều mạng với người phụ nữ điên kia không.


Chương 232

Bình Luận (0)
Comment