Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 233 - Chương 233 Nuốt Một Ngụm Nước Miếng

Chương 233

Nuốt Một Ngụm Nước Miếng


“Nước Anh vẫn do người Anh đến bảo vệ, không thể trông cậy vào những người khác, vĩnh viễn không thể, chỉ có chúng ta, những người thính giả Anh mới coi đây là nhà mình.”


- Lúc trước chúng ta đã bị những kẻ khác tính kế rước lấy người phụ nữ kia, bây giờ chúng ta còn muốn chủ động giẫm lên vết xe đổ kia à?


Rayne đưa tay vỗ bả vai Alan:


- Alan, mong ông hãy tin tôi, người phụ nữ kia thật sự không còn ở đây nữa, chúng ta nhất định phải học cách đứng lên, chỉ khi chúng ta thoát khỏi bóng ma kia, những thính giả nước Anh mới có hy vọng, mới có thể sinh ra bá chủ.


- Đây chỉ là bước đầu tiên của chúng ta, hiện tại người đàn ông tên Tô Bạch kia là bước dò đường, việc anh ta gặp sự cố chẳng liên quan gì đến chúng ta.


Đúng lúc này, một luồng hơi thở đáng sợ từ trung tâm thành phố London bay lên, không có bất kỳ dấu hiệu nào, không có bất kỳ cảnh báo nào, khiến cho người ta không kịp chuẩn bị.


Sắc mặt Rayne thay đổi, hai tay vô thức run rẩy, sự tự tin trước đó của anh ta hoàn toàn biến mất, ngược lại biến thành sợ hãi giống như mấy con chuột bạch bị đưa đi làm thí nghiệm.


- Hơi thở của cô ta, hơi thở của cô ta, cô ta đến, cô ta vẫn còn ở đó…


Môi Alan đã tím tái, hiển nhiên loại sợ hãi khắc sâu trong linh hồn đã hoàn toàn chế trụ cừu hận bị giết vợ con, giống như là đỉnh cao của chuỗi thực vật tiến hành một loại áp chế tự nhiên với bên dưới, đối với người phụ nữ kia, ông ta không hận nổi, cũng không dám hận, đối phương đã gieo ác mộng trong lòng ông ta, không xóa đi được.


….


Trong một viện bảo tàng của London, một quan tài được đặt ở vị trí đặc biệt trong khu triển lãm, vào lúc này đang chậm rãi lơ lửng, một người đàn ông gầy gò vươn tay ra, bắt lấy mép quan tài, sau đó chậm rãi ngồi dậy.


Tóc của anh ta là màu xanh, giống như đống cỏ khô, do của anh ta nhăn nheo giống như dán vào người, dáng vẻ lôi thôi.


Nhưng ánh mắt anh ta lại sâu thẳm, lúc anh ta ngồi dậy, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, anh ta chính là trung tâm của nơi này.


Anh ta đang do dự, anh ta đang tự hỏi.


Anh ta thậm chí còn không dám hoàn toàn đem hơi thở của mình thả ra ngoài đi nghênh đón hơi thở kia.


Sau cùng, anh ta thở dài một hơi, cả người lộ ra vẻ cô đơn, ngay sau đó chậm rãi nằm xuống quan tài, lúc này nắp quan tài cũng từ từ khép lại, rơi xuống mặt đất.


…….


- Tiên sinh, thủ tướng để tôi tới hỏi ngài, bản thảo kế hoạch quân sự tiếp theo, ngài đã chuẩn bị xong chưa?


Một nhân viên văn phòng gõ cửa, bởi vì cửa bị khóa trái, đây là một chuyện rất kỳ lạ, có rất ít người ở đây khóa cửa.


Vẫn luôn không nhận được câu trả lời, nhân viên văn phòng tiếp tục gõ cửa, nhưng rất nhanh bên trong truyền đến tiếng giận dữ.


- Để thủ tướng cút đi gặp quỷ đi, để bản thảo cút đi gặp quỷ đi, tất cả mọi người đi gặp quỷ đi, cút cho tôi, cút cho tôi.


Tiếng rống giận dữ quanh quẩn tầng lầu chính phủ khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, trợ lý thủ tướng luôn ôn tồn lễ độ sao lại bỗng nhiên nổi giận như thế.


Trong văn phòng, Will đang ngồi trước bàn làm việc của mình, anh ta nhìn thấy tay mình đang run rẩy, trước đó anh ta đã từng vô số lần ảo tưởng qua, nếu như người phụ nữ kia lại một lần nữa dám đến Anh, lúc đó anh ta sẽ lấy tư thái nào đi đối mặt với cô ta, đối kháng cô ta, đánh bại cô ta, vì bảo vệ quốc gia của mình, bảo vệ nhà mình, anh ta không tiếc gì, thậm chí là hy sinh,


Thế nhưng lúc thật sự gặp phải, dũng khí của anh ta, khi hơi thở của người phụ nữ kia lại một lần nữa xuất hiện ở London, trong nháy mắt đã biến mất không còn chút gì.


Anh ta giận dữ sự hèn nhát của mình, hiện tại… Anh ta chỉ có phẫn nộ.


Rayne nói không sai, nếu như thính giả của Anh không thể đi ra khỏi bóng ma của Lệ Chi để lại, như vậy tương lai rất xa vời, bởi vì bọn họ đã mất dũng khí, mất đi dũng khí đối mặt.


Cùng lúc đó, ở Vatican, Milan, Catalonia, Athens và một số thành phố khác, trên bầu trời xuất hiện một bóng người to lớn, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về nước Anh.


Thậm chí ngay cả Trung Quốc, cũng có một vài thành phố xuất hiện bóng người to lớn, bóng người mơ hồ, người bình thường không thể nhìn thấy nhưng lại có thể ảnh hưởng lớn đến từ trường.


Một người nghi ngờ hỏi:


- Không phải cô ta đang ở chỗ đó à, làm sao… Cô ta đã về rồi?


……..


Sophie bỗng nhiên nằm trên mặt đất, miệng thở hổn hển, loại hơi thở kia, lúc trước khi cô ta vẫn còn là người thực tập đã cảm nhận được, lúc này lại xuất hiện.


Cô ta nhớ sau khi hơi thở này xuất hiện, ngày hôm sau, một thành phố cứ thế bị xóa bỏ, giống như thế giới quan hoàn toàn bị phá vỡ, cả người ngơ ngác rất lâu.


Thành phố Sailor có mấy trăm ngàn người, tất cả dấu vết của bọn họ đều bị xóa bỏ sạch sẽ, đây là một chuyện vô cùng kinh khủng và đáng sợ, là một tấm màn đen bao phủ lên đỉnh đầu toàn bộ thính giả Anh.


Sophie lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Bạch đang hấp hối trong căn phòng thủy tinh, cô ta giống như phát điên, điên cuồng gào thét, hơn mười dây leo từ trong cơ thể cô ta mọc ra, xuyên qua cửa, trực tiếp lao đến bình nuôi dưỡng.


Không thể để cho hắn chết, tuyệt đối không thể để cho hắn chết.


Người phụ nữ kia vẫn còn sống.


Người phụ nữ kia đang tới!


Hắn và người phụ nữ kia nhất định có quan hệ sâu xa, hắn không thể chết, không thể chết!


Tô Bạch chỉ nghe thấy bà lão kia bỗng nhiên kêu to một tiếng, một lúc sau, lực lượng tinh thần áp chế trên người hắn, trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất.


Choang!


Tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền đến, Tô Bạch cảm thấy người mình ẩm ướt, hắn ngẩng đầu, mở mắt ra, Tô Bạch nhìn thấy bình nuôi dưỡng bị vỡ vụn trên mặt đất, dịch nuôi dưỡng bắn tung tóe lên sàn nhà, hơn nữa, đại não kia đang lăn tới trước mặt hắn.


Nhìn thấy đại não buồn nôn này.


Phản ứng đầu tiên của Tô Bạch chính là.


Nuốt một ngụm nước miếng.


Não nướng, nhiều người Giang Triết không thích ăn món này, ở đó người ta thường chú ý đến những món ăn thanh đạm và tinh tế hơn, còn người Tứ Xuyên lại rất hoan nghênh món não nướng này, dù sao người Tứ Xuyên cũng cuồng dã hơn một chút.


Não nướng được chế biến rất đơn giản, trước khi ăn người ta tẩm ướp ớt, hạt tiêu và các loại gia vị khác như tỏi, sau đó trộn đều lên rồi đem đi nướng, đây được xem như là một món ngon ở trong quán ăn Tứ Xuyên.


Chẳng qua,


Phần não trước mặt Tô Bạch,


Có hơi lớn, dù sao đây không phải là não lợn mà chính là não người.


Hơn nữa nó chưa được nướng, cũng chẳng có gia vị gì.


Đồng thời đại não này bị đặt trong dịch nuôi dưỡng mười mấy năm, đoán chừng đã không còn đảm bảo chất lượng lắm, thậm chí vì nuôi dưỡng trong dịch thể mà ngấm không ít chất hóa học.


Nhưng Tô Bạch vẫn vô thức nuốt nước miếng của mình.


Hắn cảm thấy.


Thật đói.


Loại cảm giác đói này không phải từ trong thân thể truyền đến mà chính là từ đại não truyền đến, loại cảm giác đói bụng đến từ linh hồn, từ tinh thần. Dường như linh hồn hắn đã bị móc sạch, bây giờ phải được bổ sung.


Ăn gì bổ đó, phương thức tốt nhất để bổ sung… Chính là đem bãi trắng trắng nhão nhão này ăn vào.


Chương 233

Bình Luận (0)
Comment