Chương 234
Ăn Não
Nói thật lòng, Tô Bạch không muốn ăn, thế nhưng dường như hắn đã bị bà lão kia giày vò, hiện tại linh hồn và phương diện tinh thần của Tô Bạch vô cùng suy yếu, loại đói khát kia không ngừng lớn dần lên trong người Tô Bạch.
Đây là một loại bản năng, một loại bản năng nguyên thủy được cất giấu sâu trong lòng mỗi người.
Cuối cùng, trong ánh mắt trợn tròn của những người bên ngoài.
Tô Bạch nâng đại não kia lên… Ăn từng miếng, từng miếng một.
Hắn ăn rất ngon.
Giống như đang ăn một chiếc kem mỹ vị.
…..
Tiểu gia hỏa vừa xem tivi vừa liên tục cầm thẻ căn cước của Tô Bạch khua lên, trong miệng không ngừng gọi cha, hiển nhiên, đối với việc cuối cùng mình cũng có thể học được cách nói chuyện, tiểu gia hỏa rất hưng phấn, cậu bé muốn luyện tập thêm nhiều một chút, chờ Tô Bạch về sẽ gọi hắn.
Gọi không biết bao nhiêu lần, tiểu gia hỏa cảm thấy có hơi khát nước, lúc này cậu bé mới ý thức được chú mèo kia không đưa sữa cho mình, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Cát Tường đang nằm cuộn tròn ở ban công.
Miệng tiểu gia hỏa há thành hình chữ O, lập tức từ trên ghế sofa đi xuống, bò tới ban công, bò đến bên người Cát Tường.
Cát Tường đang nhắm mắt, nó rất suy yếu, co quắp ở đó.
Hiển nhiên lúc trước nó bắt chước phóng xuất ra hơi thở của Lệ Chi đã tiêu hao rất lớn năng lượng, lúc đầu cho dù là xuất phát từ góc độ tình cảm hay là từ năng lực của bản thân, nó đều không muốn vì Tô Bạch làm ra loại chuyện này, nhưng khi nhìn thấy tiểu gia hỏa cầm thẻ căn cước của Tô Bạch rồi gọi cha, nó vẫn lựa chọn đi làm, hiện tại Cát Tường thật sự mệt mỏi, có lẽ ngay cả một con mèo thường nó cũng đánh không lại.
Tiểu gia hỏa dùng tay vuốt ve đầu của Cát Tường, sau đó cúi thấp đầu để mặt mình cọ sát lên người Cát Tường, thấy Cát Tường vẫn không dậy nổi, tiểu gia hỏa bò đến phòng ngủ, lấy một hộp sữa tươi đặt ở trước mặt mình, chính mình vừa bò vừa đẩy sữa từ phòng ngủ đi qua phòng khách, đến ban công.
Đầu tiên, tiểu gia hỏa dùng răng cắn nát một góc nhỏ của hộp sữa, sau đó để lỗ hổng đó vào bên miệng Cát Tường.
Lúc này cửa phòng mở ra, Tô Bạch đi vào, hắn giống như một người say rượu lảo đảo đi vào trong, sau đó ngã xuống đệm ngáy o o, giống như một con sâu rượu đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Tiểu gia hỏa lại bò đến, đầu tiên là đóng cửa lại, sau đó bò đến phòng ngủ cầm một bịch sữa, đẩy đến bên người Tô Bạch, giống như lúc trước, tiểu gia hỏa đặt sữa đến bên miệng Tô Bạch.
Tô Bạch đang cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc này hắn không ngừng uống sữa.
Cứ như thế, tiểu gia hỏa bận rộn bò qua bò lại giữa Tô Bạch và Cát Tường.
Sau khi Sophie đưa Tô Bạch đến khách sạn, cô ta không đi vào trong mà chính là quay lại xe, trong lòng cô ta chưa có cách nào ổn định, thậm chí cô ta sợ hãi ngày mai mình đọc báo sẽ thấy một thành phố nào đó biến mất.
Thật ra lúc này, nếu như cô ta có dũng khí đi theo một Tô Bạch thần chí không tỉnh táo vào trong phòng, nhìn thấy Cát Tường hư nhược chỉ còn nửa cái mạng, đoán chừng cô ta sẽ hiểu ra tất cả.
Thế nhưng,
Lúc Cát Tường mô phỏng hơi thở của Lệ Chi, tất cả thính giả của nước Anh đều sợ tới mất mật, thậm chí không có ai dám ra mặt, Sophie miễn cưỡng được coi là người trong cuộc, cô ta không thể không tiếp nhận loại cục diện rối rắm này, chỉ có thể đưa Tô Bạch về.
Thời xưa, sở dĩ không thành kế của Gia Cát Lượng có thể thành công, nguyên nhân là Gia Cát Lượng đã tính toán cẩn thận, không bỏ sót uy danh khiến cho quân địch nghe xong liền khiếp đảm, mà lần này bởi vì trước đó Lệ Chi đến nơi đây xóa bỏ đi một thành phố, sau cùng có thể mạnh mẽ chống đỡ được trách phạt của Phát Thanh Khủng Bố, toàn thân trở ra, chuyện này tạo thành ác mộng đối với thính giả nước Anh.
….
Không biết hôn mê bao lâu, Tô Bạch bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn mở mắt ra, sau đó bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, Tô Bạch vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh để nôn ra.
Hắn không nôn ra được thứ gì, chẳng qua loại cảm giác buồn nôn kia không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, đây chính là cảm giác lúc hắn ăn não người kia, buồn nôn, rất buồn nôn, vô cùng buồn nôn, thế nhưng khi đó Tô Bạch biết rõ buồn nôn, nhưng lại không biết hắn lên cơn điên gì, vẫn từng miếng ăn vào.
Tô Bạch quỳ trên nền nhà vệ sinh, hắn cảm thấy tinh thần và thân thể của mình dường như đã có một sự thay đổi, mọi thứ giống như trở nên rõ ràng và tinh tế tỉ mỉ hơn, dường như ngay cả khi gió thổi ngọn cỏ lay, hắn đều có thể cảm nhận được.
Tô Bạch giống như một người cận thị nặng, bỗng nhiên được đeo kính, sau khi đeo kính, cả thế giới xung quanh lập tức trở nên rõ ràng, khiến cho đầu óc choáng ngợp.
Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, hơn nữa còn là càng lúc càng lớn, Tô Bạch đứng lên, lảo đảo đến đó, lúc ấn vân tay để mở cửa còn lần mò hai lần mới có thể đặt đúng chỗ, cửa mở ra, Huân Nhi đứng ở ngoài với vẻ mặt lo lắng.
- Tô Bạch, ba ngày nay, rốt cuộc là anh đi đâu thế, hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh nhưng điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy, tôi đến gõ cửa phòng anh mấy lần, không ai đáp lại, về sau tôi đến đại sứ quán để xin xem lại camera của khách sạn, mới biết được anh đã trở về phòng, không ra ngoài, anh có biết hay không, nếu như vừa rồi anh không mở cửa, tôi sẽ gọi người của khách sạn đến, cưỡng chế mở cửa!
Huân Nhi rất kích động, tốc độ nói cũng rất nhanh.
Tô Bạch sờ lên trán mình:
- Tôi có chút không thoải mái.
- Sao thế? Tôi đưa anh đến bệnh viện.
- Không cần, tôi muốn ngủ tiếp một lát.
Sau khi nói xong, Tô Bạch lảo đảo đi về phòng ngủ, sau đó nằm vật ra giường.
Thấy Tô Bạch không sao, lo lắng của Huân Nhi vơi đi, lúc này cô ta nhìn thấy Cát Tường nằm trên sofa, ở bên cạnh là tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa đang ôm đầu Cát Tường, không ngừng vuốt ve, Cát Tường giống như Tô Bạch vậy, chỉ tỉnh táo một lúc lại hôn mê.
- Gần đây cháu ăn gì?
Huân Nhi đi đến trước mặt tiểu gia hỏa, đau lòng hỏi.
Huân Nhi thật sự cảm thấy Tô Bạch rất không có trách nhiệm, dẫn đứa nhỏ theo lại còn đi uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự, không quan tâm gì đến đứa nhỏ.
Ánh mắt tiểu gia hỏa long lanh như nước nhìn Huân Nhi, sau đó bò xuống ghế sofa, đi đến tủ lạnh trong phòng khách, mở tủ lạnh ra, từ trong đó lấy ra một số đồ ăn, đặt ở trước mặt mình, sau đó đẩy đến chỗ Huân Nhi.
- A a, y y, nha nha.
Ngón tay của tiểu gia hỏa chỉ về phía miệng mình, ý bảo nếu như Huân Nhi đói bụng có thể lấy ăn.
Huân Nhi dở khóc dở cười, đây thật sự là con của Tô Bạch sao? Mới bao lớn mà IQ cao như thế?
…..
Không biết ngủ bao lâu, Tô Bạch cảm thấy linh hồn và thân thể của mình lại một lần nữa hòa vào nhau, hắn chậm rãi mở mắt ra, vươn vai.
Dễ chịu, rất dễ chịu, dường như thế giới này cách hắn càng gần, ngay cả lúc không khí đi vào phổi, cảm giác càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Đây là chỗ tốt khi ăn đại não kia, tuy có khó chịu nhưng hiệu quả khá rõ rệt, có lẽ khả năng phản ứng và tinh thần lực của hắn cũng tăng lên.
Chẳng qua sau đó Tô Bạch phát hiện ra quần áo trên người hắn thế mà đã được đổi, hiện tại hắn đang mặc áo ngủ.
Thông báo: Mai chỗ mình mất điện rất có thể không đăng chương được, khi nào có mình sẽ đăng luôn.