Chương 235
Đảo Tần Hoàng
Tô Bạch đi xuống giường, hắn nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, Cát Tường hơi không có tinh thần, nhưng vẫn nằm bên cạnh tiểu gia hỏa, cùng xem tivi.
Trong phòng bếp truyền đến mùi thơm, trên bàn đã có không ít món ăn.
Lúc Tô Bạch thuê phòng, dĩ nhiên hắn không có khả năng bạc đãi chính mình, khách sạn này không có phòng tổng thống nhưng đây là trung tâm của London, căn phòng này rất lớn, ba phòng ngủ và một phòng bếp, phòng làm việc và phòng bếp đều có, trong phòng bếp có đủ loại đồ dùng và gia vị, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, dù sao Tô đại thiếu gia cũng không thiếu chút tiền đó.
Huân Nhi bưng bát canh từ bếp đi ra, trên người cô ta đeo tạp dề, rất có dáng vẻ của bà chủ gia đình.
- Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh ngồi ăn chút gì đi, lần này tôi nấu một số món nước cho anh.
- Cô cũng làm thế này với Cố Phàm à?
Lúc này, Tô Bạch phá hỏng phong cảnh, hỏi một câu như thế, với EQ của Tô Bạch, hắn tuyệt đối không thể phạm loại sai lầm này.
- Ha ha.
Huân Nhi chỉ cười không trả lời:
- Anh ăn trước đi, tôi đặc biệt chuẩn bị một món mà trước kia anh rất thích ăn, khi đó ở trước mặt mấy người chúng tôi, anh luôn nói đó là mỹ vị, còn chúng tôi lại không dám ăn.
Sau khi Huân Nhi nói xong, cô ta đi vào nhà bếp, còn Tô Bạch thì đi bế tiểu gia hỏa đặt lên bàn cơm, chơi đùa với cậu bé.
Rất nhanh, Huân Nhi bưng một chiếc bát đến.
Huân Nhi rất long trọng đặt một bát não nướng ở trước mặt Tô Bạch, đắc ý nói:
- Sao nào, ở nơi đất khách quê người anh còn có thể ăn được món não nướng Tứ Xuyên, thật đúng là có lộc ăn, đây là tôi cố ý học công thức từ trên mạng.
Đối với khả năng bếp núc của mình, Huân Nhi rất có lòng tin, trên thực tế, đối với phụ nữ mà nói, xuống bếp cũng là một chuyện hưởng thụ, nhất là để nấu cơm cho người đàn ông mà mình yêu, trong đó càng chất chứa tình yêu và sự quan tâm.
Lúc nhỏ Tô Bạch sống ở Thành Đô một thời gian rất dài, chẳng qua từ sau khi cha mẹ qua đời, hắn mới sống một mình ở vùng duyên hải đông bộ, cho nên khẩu vị của hắn thiên về Tứ Xuyên, chính vì thế, Huân Nhi cố ý nấu cho Tô Bạch một bàn đồ ăn mang hương vị nơi này.
Chẳng qua, khi Tô Bạch nhìn thấy bát não nướng được đặt một cách long trọng ở trước mặt mình, hắn thở dài một hơi, áp chế một loại xúc động, sau đó rời khỏi bàn ăn, từng bước từng bước đi vào nhà vệ sinh.
Huân Nhi sững sờ, sau đó lập tức nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa, cả người cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy hơi tức giận, lúc trước không tính đến chuyện hắn dùng Cố Phàm để kích thích cô ta, cô ta vất vả làm một bữa cơm cho hắn, thế mà Tô Bạch lại dùng phương thức này để đáp lại.
Tiểu gia hỏa nhìn về phía nhà vệ sinh, nghe âm thanh từ trong đó truyền đến, thế mà lại học theo, cúi người xuống, hai tay đặt ở bên miệng, bắt đầu “ọe”.
Động tác này của cậu bé chọc cười Huân Nhi, cô ta đưa tay ra nhéo mũi cậu bé:
- Nhóc con, cái tốt không học, cái xấu lại học nhanh như thế, nào, cha cháu không ăn thì chúng ta ăn.
Huân Nhi ngồi xuống bên cạnh tiểu gia hỏa, cầm chiếc bát nhỏ, lấy một ít bánh, dùng thìa đút cho tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa rất thích người khác cho mình ăn cơm, lập tức không nén được sự vui vẻ, há miệng ngồi đó, ăn từng miếng một.
Chờ đến khi Tô Bạch khôi phục lại bình thường, có chút ngượng ngùng nói với Huân Nhi:
- Gần đây tôi hơi có mẫn cảm với não nướng.
Huân Nhi không để ý đến Tô Bạch, tiếp tục cho tiểu gia hỏa ăn.
Tô Bạch ngồi xuống bàn ăn, thật sự hắn không muốn ăn, lúc đầu bởi vì ngủ mê man vài ngày chưa có ăn cơm, khẩu vị khá tốt, nhưng sau khi nhìn thấy não nướng, dạ dày co rút, thật đúng là nuốt không trôi.
Một bữa cơm, ngoại trừ tiểu gia hỏa ăn rất vui vẻ, những người còn lại có chút lãnh đạm, sau khi cho tiểu gia hỏa ăn xong, Huân Nhi thu dọn một chút liền rời đi, không có tạm biệt Tô Bạch.
Điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy mình có chút không thức thời, nếu biết vậy ngay từ đầu hắn không lấy chuyện Cố Phàm qua kích thích Huân Nhi, như vậy có lẽ sẽ không có đoạn hiểu lầm sau này, Tô Bạch rót chén rượu vang đỏ cho mình, ngồi xuống ghế sofa.
Tiểu gia hỏa ăn no rồi, tinh thần đầy đủ, ở trên mặt thảm chơi một mình.
Nói thật lòng, hiện tại Tô Bạch cảm thấy, sau khi nuôi lớn tiểu gia hỏa, hắn không muốn có thêm một đứa nhỏ có liên hệ máu mủ với mình, bởi vì tiểu gia hỏa thật sự quá nghe lời hiểu chuyện, nếu như một đứa nhỏ bình thường, có lẽ không đơn giản như vậy.
Hơn nữa chính bản thân hắn cũng không biết mình sống được bao lâu, muốn có con làm gì chứ, tiểu gia hỏa là do hắn từ bên trong thế giới chuyện xưa đưa ra, hai người xem như sống nương tựa vào nhau, đây coi như là tình huống đặc biệt.
Lấy điện thoại di động ra, Tô Bạch bắt đầu kiểm tra lịch trình bay, sau đó hắn đặt vé máy bay trở về vào tối mai, có lẽ, lần này chuyện hắn làm khi đến London chính là ăn xong một bữa náo nướng.
Có khả năng Edward Bennett và cha hắn đã từng gặp nhau, nhưng Tô Bạch không muốn tiếp tục ở lại London, sự thật đã rất rõ ràng, lúc trước hắn thật đúng là có thể dựa vào tâm trạng để đi du lịch ở khắp nơi, hiện tại bởi vì có một tầng thân phận thính giả, đã rất không tiện, nhất là khi Tô Bạch biết rõ Lệ Chi căn bản không có ở thế giới hiện thực, lúc trước chính Lệ Chi đã nói cô ta muốn rời đi một thời gian dài, không thành kế thành công một lần đã là rất may mắn, nếu như còn muốn tiếp tục diễn tiếp, thật đúng là có chút mơ mộng hão huyền.
Chờ sau khi về nước, Tô Bạch sắp xếp một số luật sư hoặc là thám tử tư đi điều tra chuyện này, khả năng còn có hiệu quả hơn việc tự thân xuất mã.
Buổi chiều, sau khi Tô Bạch xem tivi với tiểu gia hỏa, hắn liền đi chợp mắt một lúc, lúc thức dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm thấy đã đến giờ ra sân bay, kết quả lại phát hiện ra trong điện thoại còn có một tin nhắn mà hắn chưa đọc, tin nhắn là do hòa thượng gửi đến.
Nội dung của tin nhắn: Có rảnh đi một chuyến đến Đảo Tần Hoàng không?
(Đảo Tần Hoàng nổi tiếng với Sơn Hải Quan, Bắc Đới Hà, từ xưa đến nay được biết đến như điểm du lịch mùa hè nổi tiếng của Trung Quốc.)
Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc hắn rời khỏi Tứ Xuyên, hòa thượng và Gia Thố còn đang ở Cửu Trại Câu, kết quả thế mà lại đang ở Đảo Tần Hoàng, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một lần, hòa thượng lại phát điên cái gì, chạy loạn, tự giày vò mình.
Tô Bạch vừa mặc quần áo vừa nhắn lại:
- Có chuyện gì?
Nói thật, ở thế giới hiện thực, Tô Bạch không muốn có quá nhiều dây dưa với hòa thượng, như thế quá mệt mỏi, lòng dạ hòa thượng có chút sâu, hiện tại Tô Bạch cảm thấy mệt mỏi với loại cảm giác tính toán lẫn nhau này, nói không chừng chính mình phát bệnh tâm thần trực tiếp xé rách mặt với hòa thượng, cần gì chứ?
Thế nhưng, hình như hòa thượng có chuyện khẩn cấp, anh ta gọi điện thoại thẳng cho Tô Bạch.