Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 236 - Chương 236 Phát Thanh Khủng Bố Quay Lại

Chương 236

Phát Thanh Khủng Bố Quay Lại


“A di đà phật.”


Tô Bạch chắp tay trước ngực, niệm một tiếng a di đà phật, sau đó nhìn tiểu gia hỏa đang ngồi trên thảm, cậu bé giống như rất ngạc nhiên với dáng vẻ hiện tại của hắn, bây giờ tiểu gia hỏa còn đang ở trong giai đoạn học tập và bắt chước.


- Tô Bạch, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay.


- Anh nói rõ ra trước đi.


Tô Bạch châm một điếu thuốc, thật ra trong lòng Tô Bạch đã đưa ra quyết định, cho dù hòa thượng có đưa ra chiếc bánh nướng nào, hắn cũng sẽ từ chối.


- Ở chỗ đảo Tần Hoàng, bần tăng thấy được một thứ, đây không phải là nhiệm vụ hiện thực, nhưng đối với chúng ta mà nói, nó có rất nhiều chỗ tốt.


- Xin lỗi, tôi bị gãy chân, không đi được.


Sau khi nói xong, Tô Bạch cúp máy, hắn lười chạy đến đảo tần hoàng theo hòa thượng chơi đùa, tính kế qua tính kế lại, còn chưa chắc lấy được chỗ tốt gì, quá mệt mỏi.


- Đi thôi, về nước.


Tô Bạch bế tiểu gia hỏa lên, hôn một cái.



Lúc này thời tiết ở Thượng Hải không giống như lúc trước, dù sao bây giờ đã vào thu, hơn nữa mấy ngày nay căn bản đều là nhiều mây xen lẫn với mưa nhỏ, khiến cho dân chúng thành thị từ hận không thể cởi trần chuyển sang mặc áo dài tay.


Tô Bạch đã trở lại biệt thự của mình ở Thượng Hải được gần một tháng, trong khoảng thời gian này hắn sắp xếp người đi London giúp mình điều tra về sở nghiên cứu của Edward Bennett, thậm chí còn không tiếc tiền tài trợ cho sở nghiên cứu của ông, chuyện này đã có tiến triển, chẳng qua một số báo cáo chi tiết phải qua kiểm tra mới có thể đưa ra ngoài.


Trong một tháng này, cuộc sống của Tô Bạch rất có quy luật, hắn không gặp ai cũng không có đi xa nhà, buổi sáng ở nhà đọc sách uống trà, buổi chiều đi đến phòng tập gym để luyện thể hình, chạng vạng tối đi đến một câu lạc bộ xạ kích gần nhà để luyện tập bắn súng, thật ra rất nhiều súng trong câu lạc bộ này đều bị nhà nước cấm đoán, nhưng năng lực của ông chủ đứng sau lớn, hơn nữa hội viên VIP ở đây không phú thì quý, đều là nhân vật lớn, cho nên các phương diện khác có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ là khác với mọi người, Tô Bạch yêu cầu loại súng shotgun, điều này khiến cho ông chủ tốn rất nhiều công sức, may mà trên phương diện tiền, Tô Bạch không quan tâm.


(Súng Shotgun hay còn gọi súng bắn đạn hoa cải, súng bắn đạn ghém... tùy vào loại đạn mà nó bắn ra, là loại súng được thiết kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai.)


Không cách nào khác, ai bảo hiện tại vũ khí mà Tô Bạch có thể dựa vào chỉ có địa ngục hỏa shotgun, hắn không thể cầm địa ngục hỏa shotgun ra luyện tập, cho nên hắn chỉ có thể tìm mấy loại súng tương tự như thế để luyện tập, đạn của địa ngục hỏa shotgun quá đắt, nếu như khả năng bắn súng của hắn tăng lên, quả thật có nhiều chỗ tốt.


Trên cơ bản, sau khi luyện súng xong đã đêm khuya, Tô Bạch đi tắm xong rồi ngủ.


Sinh hoạt theo quy luật như thế khiến cho Tô Bạch có cảm giác giống như trở về thời còn đi học, trước đó lễ đính hôn của em họ, Tô Bạch không đến, khi đó hắn vừa mới đến London, nhưng tiền mừng Tô Bạch vẫn cho người đưa đến từ trước, có lẽ dì út và em họ sẽ cho rằng hắn không muốn gặp mặt những thân thích kia, cho nên không đến.


Trong một tháng này, tiểu gia hỏa lớn hơn một chút, bây giờ cậu bé trông giống như một đứa trẻ 7 – 8 tháng, bởi vì có Cát Tường chăm sóc, cho dù tiểu gia hỏa có một người cha cẩu thả như thế cũng trở nên trắng trẻo mập mạp, hiện tại tiểu gia hỏa không mặc yếm nữa mà chính là quần áo trẻ em cao cấp mà Tô Bạch mua về, ngẫu nhiên có đôi khi Tô Bạch cõng tiểu gia hỏa ra ngoài tản bộ, dáng vẻ đáng yêu của cậu bé luôn khiến người xung quanh ghé mắt nhìn.


Tô Bạch đã quen thuộc với cảm giác làm cha, có lẽ Tô Bạch còn phải cảm ơn sự xuất hiện của tiểu gia hỏa, nếu như không có tiểu gia hỏa, cuộc sống của hắn rất đơn điệu và tẻ nhạt, lúc ở bên cạnh cậu bé, Tô Bạch cảm thấy mình là người có máu thịt.


Thời gian trôi qua, chờ đến một ngày, Tô Bạch đặt tiểu gia hỏa ngủ bên cạnh hắn, Cát Tường ngủ bên kia giường, bỗng nhiên trong phòng vang lên một tiếng chuông, tiểu gia hỏa vẫn đang nằm gáy o o, Cát Tường đột nhiên mở mắt ra, sau đó không nhúc nhích gì, từ từ nhắm hai mắt lại.


Tô Bạch yên lặng ngồi dậy.


Ba tháng.


Tô Bạch lấy đi động ra, đăng nhập vào wechat của Phát Thanh Khủng Bố, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên.


Nói thật lòng, ba tháng không nghe thấy giọng nói ma quỷ này, Tô Bạch có hơi nhớ.


“Chào các bạn thính giả yêu quý, các bạn đang nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì tên tuổi ở đây chẳng có chút ý nghĩa gì.


Thời gian ba tháng nghỉ ngơi đã kết thúc, nó dài đằng đẵng, cũng rất giày vò, tôi tin là phần lớn thính giả có chút không quen khi chúng tôi không có ở bên cạnh cuộc sống của các bạn?


Đừng nóng vội.


Hôm nay chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố lập tức bắt đầu.


20 người trẻ tuổi, tuổi từ 20-30, 10 nam và 10 nữ, rất đồng đều, không phải sao?


Lúc này bọn họ đều đang nằm trên giường của chính mình, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên lại phát hiện, căn phòng ngủ của mình đã thay đổi.


Một trò chơi lựa chọn đẫm máu… Bắt đầu được mở màn.”


Tô Bạch thở dài nhẹ nhõm, Tô Bạch không có vội vã đứng lên mà chính là sờ sang bên cạnh, lúc này tiểu gia hỏa và Cát Tường vốn dĩ ngủ bên cạnh hắn đã không thấy đâu nữa.


Chẳng qua rất nhanh, Tô Bạch liền từ trong chăn lấy ra hai thanh địa ngục hỏa shotgun.


- Quả nhiên cẩn thận không bao giờ thừa.


Tô Bạch nói với chính mình.


Có kinh nghiệm lần trước đang ngâm suối nước nóng với Gia Thố và hòa thượng đột nhiên bị truyền tống vào thế giới chuyện xưa, hiện tại Tô Bạch coi như đã rõ về sự “hèn hạ” của Phát Thanh Khủng Bố, cho nên mấy ngày trước khi Phát Thanh Khủng Bố chuẩn bị phát sóng lại một lần nữa, buổi tối lúc đi ngủ, Tô Bạch đều đặt hai khẩu súng ở bên cạnh mình, nếu không phải vậy, sau khi ngủ một giấc, hắn lại mặc nguyên một bộ đồ ngủ, tay không tiến vào thế giới chuyện xưa, như thế quá oan uổng.


Tô Bạch đi xuống giường, mở tủ quần áo cũ ra, bên trong có quần áo thường và âu phục, kiểu dáng rất cũ, giống như Thượng Hải 1920 – 1930, Tô Bạch mặc một chiếc áo khoác đen, quần thể thao, chân đi giày da, hắn đóng cửa tủ quần áo lại, nhìn mình ở trong gương.


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy được lúc này mình rất giống với hình tượng của nhân vật chính trong “Bến Thượng Hải”, chẳng qua Hứa Văn Cường không dùng địa ngục hỏa shotgun.


Tô Bạch giấu hai khẩu súng ở bên hông, sau đó mở cửa phòng ngủ, lúc đi ra, Tô Bạch phát hiện đây giống như một khách sạn thời xưa, trên tầng này có rất nhiều phòng.


Tô Bạch đi ra, đúng lúc cánh cửa đối diện cũng được mở ra, người đàn ông cao khoảng một mét năm mươi nhìn thấy Tô Bạch, anh ta giật mình, trực tiếp rút dao găm, chỉ về phía Tô Bạch.


Tô Bạch giả bộ xông tới nhưng nhanh chóng dừng lại, cơ thể của hắn không hề rời khỏi phạm vi của khung cửa, đối phương bị hành động này của Tô Bạch làm cho giật mình, anh ta bị kích thích, trực tiếp cầm dao đâm về phía Tô Bạch.


Tô Bạch không rút súng, cũng không phản kích, mà chính là nhìn đối phương xông đến, hơi nghiêng người, dao găm của đối phương đâm vào trên đùi Tô Bạch, Tô Bạch hét thảm một tiếng, sau đó hắn bỗng nhiên lùi về sau, đóng cửa lại.


Lúc này có rất nhiều thính giả nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, bọn họ mở cửa phòng của mình, đi ra ngoài hành lang liền thấy một người đàn ông lùn tay cầm dao găm mang theo máu tươi và ở trong căn phòng đối diện, không ngừng truyền đến một giọng nam thống khổ kêu rên.


Chương 236

Bình Luận (0)
Comment