Chương 237
Bảng Danh Sách Tử Vong
Người đàn ông lùn hơi ngạc nhiên, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt kiêng kỵ của những thính giả khác, anh ta không nhịn được ưỡn ngực, một loại cảm giác tự hào lan ra khắp người anh ta, sau đó anh ta nhổ một bãi nước bọt vào trước cửa phòng Tô Bạch.
- Phì, nhìn thì ngon mà không dùng được.
Sau đó anh ta lập tức tiêu sái rời khỏi nơi này.
- Nơi này cấm giết hại lẫn nhau, một khi ở đây xuất hiện thính giả tử vong sẽ lập tức để cho thính giả chôn cùng.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy hồng chỉ vào một tờ thông báo dán trên cột rồi nói.
Mọi người nhao nhao vây quanh.
Người đàn ông lùn hơi sững sờ, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ, may mắn mình chỉ đâm vào đùi của đối phương mà không phải là vị trí trái tim của đối phương, nếu không cẩn thận lỡ tay giết chết đối phương, chính mình phải chôn cùng, thật đúng là lãng phí.
Đúng lúc này, Tô Bạch mở cửa phòng, khập khiễng đi ra.
- Ồ, chết tiệt, không cho phép giết người, ha ha ha, không cho phép giết người.
Tô Bạch cười đến chảy cả nước mắt.
Đây chính là cái gọi là vui đến phát khóc.
Xung quanh có không ít thính giả nhìn Tô Bạch bằng ánh mắt khinh bỉ, một kẻ nhát gan lại tham sống sợ chết như thế mà còn có thể trở thành thính giả, có lẽ chính là dựa vào may mắn.
- Nơi này có bảng chỉ dẫn, bên kia là nhà ăn.
Một người đàn ông nói.
Quả nhiên, ở cuối hành lang có một bảng chỉ dẫn đến nhà ăn.
Tất cả mọi người đều bắt đầu đi về bên đó, Tô Bạch khập khiễng đi qua.
Tô Bạch là người cuối cùng đi vào nhà ăn, nhà ăn rất lớn, giống như buffet, tự mình lấy đồ ăn mà mình thích, thật ra vết thương ở trên đùi Tô Bạch gần như đã khỏi, dù sao hắn cũng có huyết thống Vampire, nhưng Tô Bạch vẫn giả bộ què, lúc đi lấy đồ ăn, người nào đang đứng ở đó đều vô thức tránh sang một bên.
Thông qua việc lấy đồ ăn, Tô Bạch hiểu ra một việc, ở chỗ này, hơi thở của mọi người đều bị che giấu, căn bản không cách nào từ khí thế trên người của đối phương để suy đoán ra thực lực của người này mạnh hay yếu.
Tô Bạch lấy một phần cơm rang dưa bò và một cốc sữa, sau đó hắn bắt đầu ngồi xuống ăn.
Trong nhà ăn không ai nói chuyện, tất cả đều rất yên tĩnh, 20 người, 10 nam, 10 nữ, không có sai lầm gì.
Hiển nhiên mọi người chỉ vì nhu cầu mà ngồi ăn ở đây, tất cả đều rõ ràng, đây là trong thế giới chuyện xưa chứ không phải đi ăn cơm dã ngoại.
Nói thật lòng, Tô Bạch có chút hoài niệm với bầu không khí trong thế giới chuyện xưa, lần này khẩu vị của hắn khá tốt, trên cơ bản, hắn ăn sạch đĩa cơm của mình, sau cùng giống như còn hơi đói, Tô Bạch đi lấy thêm một đĩa mì.
Ngay cả chính Tô Bạch cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, chính mình quả đúng là kẻ tâm thần, vừa mới vào thế giới chuyện xưa, cả người đều có tinh thần tươi cười rạng rỡ.
Khoảng 45 phút sau, rất nhanh trong nhà ăn lại xuất hiện một bảng chỉ dẫn:
- Mời đi theo bên này để đến phòng hội nghị.
Có người ăn xong sớm nhưng không đi trước mà vẫn ngồi đó, họ đang chờ những người khác ăn xong, sau khoảng 5 phút trầm mặc, phần lớn mọi người cùng nhau đứng dậy, đọc bảng chỉ dẫn tiếp theo.
Bởi vì khẩu vị của Tô Bạch tương đối tốt, cho nên hắn là người đứng dậy sau cùng.
- Khẩu vị của cậu tốt nhỉ.
Một người phụ nữ đeo kính gọng vàng, kéo gần khoảng cách với Tô Bạch.
Đối phương khoảng 27-28 tuổi, dáng vẻ thông minh, da thịt trắng nõn.
- Khụ khụ khụ…
Tô Bạch liên tục ho khan.
- Ồ, xin lỗi, có thể là cậu dị ứng với nước hoa mà tôi xịt, ha ha ha, dù sao cũng là nước hoa của thời 1920-1930, tôi nhất thời hiếu kỳ nên xịt thử một ít.
- Không có việc gì, là do mũi tôi hơi mẫn cảm.
Tô Bạch lập tức nói xin lỗi.
- Tôi tên là Trân Trân, cậu tên là gì?
Người phụ nữ này dường như rất hứng thú với Tô Bạch.
- Tô Bạch.
- Ồ, tôi chưa nghe qua.
Trân Trân có hơi tiếc nuối:
- Chẳng qua bây giờ chúng ta đã biết nhau, đúng không?
- Ừm.
Tô Bạch nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện người phía trước đều đã đi, hắn nhắc nhở:
- Chúng ta đi về phía trước thôi, ở trong thế giới chuyện xưa, tôi nhất là đi theo trào lưu, đừng tụt lại phía sau quá nhiều.
- Theo trào lưu?
Trân Trân lặp lại một lần, sau đó khẽ gật đầu:
- Đúng thế, theo trào lưu.
Lúc hai người đi đến phòng hội nghị, 18 người khác đã ngồi ở trong đó.
Tô Bạch cố ý lựa chọn một vị trí ở bên phải không khiến người ta chú ý tới nhất, còn Trân Trân thì ngồi bên tay trái.
Chiếc bàn màu đen, thế nhưng vào lúc này, mặt bàn bắt đầu di động, giống như một chất lỏng, một tờ giấy và một chiếc bút xuất hiện. Sau cùng tất cả đều trở về như cũ, chẳng qua chỗ ngồi của mỗi người có thêm một bảng danh sách và một chiếc bút.
Trên giấy viết một hàng chữ:
- Bạn hy vọng ai chết trước.
Phía dưới là ảnh chụp của 20 người, bên dưới ảnh mỗi người đều có một hình tròn, có thể tích vào đó.
Tô Bạch dùng một tay che mặt, sau đó mỉm cười, người không biết còn cho rằng Tô Bạch đang vì những chuyện xảy ra mà cảm thấy ngạc nhiên và hoảng sợ, thế nhưng Tô Bạch đang im lặng che miệng cười to.
Mẹ nó.
Ông đây cược đúng rồi.
Làm xong nhiệm vụ hiện thực vẫn có chút phúc lợi, cộng thêm lúc Tô Bạch nhìn thấy nhiều người tập hợp trong từng căn phòng khác nhau, trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán.
Tô Bạch cảm thấy mình sắp cười đến mức cứng đờ cả mặt, nhưng hắn căn bản không thể dừng cười được, trong lòng bảo bảo rất vui, có một loại cảm giác cuối cùng cũng thành công nắm chặt được Phát Thanh Khủng Bố.
Phía trước phòng hội nghị có một chiếc bục phát biểu, nhưng trên đó không có ai, chỉ có một chiếc đồng hồ treo tường, còn 5 phút nữa là đến 12 giờ trưa.
Tất cả mọi người bắt đầu đưa ra lựa chọn.
Hiển nhiên, lúc này tất cả mọi người đều có khuynh hướng loại bỏ kẻ mạnh trước, dĩ nhiên như vậy sẽ có lợi cho chính mình hơn, giống như Phát Thanh Khủng Bố đã nói, đây là một trò chơi lựa chọn huyết tinh, chỉ có để cho kẻ mạnh hơn mình chết trước, như vậy đến cuối cùng mình mới có hy vọng sống sót.
Tô Bạch lẳng lặng tích một dấu vào người đàn ông lùn.
Ngay lập tức trang giấy và bút biến mất trên mặt bàn.
Chờ đến khi đồng hồ chỉ 12 giờ, trên mặt bàn lại xuất hiện một bảng danh sách hai mười người, chỉ khác bên dưới có ghi số phiếu bầu.
Người đàn ông lùn tên là Triệu Chấn, anh ta có số phiếu bầu cao nhất, 13 phiếu.
Sau đó là Tần Dương (người đàn ông mặc áo may ô): 1 phiếu.
Tôn Nguyệt (nữ, mặc váy màu trắng): 1 phiếu.
Lưu Thao (người đàn ông mặc âu phục màu đen): 2 phiếu.
Khiến cho Tô Bạch có hơi giật mình chính là, phía dưới cái tên Tô Bạch vậy mà lại có 3 phiếu!
Ngoại trừ tên lùn phát hiện mình bị Tô Bạch hố, cố ý trả thù bằng cách tích vào Tô Bạch, còn có hai người chọn hắn, xem ra, trong này không phải ai cũng là kẻ ngu, ít nhất có mấy người nhìn ra được Tô Bạch đang cố ý diễn kịch, điều này không khỏi khiến cho Tô Bạch tỉnh táo hơn, xem ra không thể luôn bày ra tư thái yếu đuối ra dùng, chính mình nhất định phải tìm đồng đội.
Leng keng.
Đồng hồ treo tường kêu lên.
Ánh mắt 19 người đều rơi vào người đàn ông lùn Triệu Chấn.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều đang chờ đợi xem kết cục của người bị bỏ phiếu cao nhất là gì.