Chương 238
Người Đầu Tiên
Người có số phiếu cao nhất sẽ có kết cục gì, trong lòng Tô Bạch đã có suy đoán của mình, dựa theo phán đoán của hắn, có lẽ người này sẽ không chết ngay, mặc dù bảng danh sách muốn mọi người đưa ra lựa chọn chính là bảng danh sách tử vong.
Thế nhưng nếu như chết ngay, vậy thì không quá vui lắm.
Nói thật lòng, Tô Bạch tình nguyện làm một trận súng thật đạn thật, cho dù mình bị người có thực lực mạnh hơn giết hay gài hàng thì cũng không có gì để tiếc nuối, nếu thật sự dựa vào hình thức bỏ phiếu mà bị xóa bỏ, như vậy có hơi lạnh như băng.
Hơi lạnh đến khiến cho trong lòng Tô Bạch không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Khi tiếng chuông đồng hồ lần thứ 2 vang lên, đầu của Triệu Chấn chậm rãi rời khỏi thân thể, trên mặt của anh ta còn lưu lại vẻ mặt kinh hoàng, thi thể không đầu ngồi nguyên tại chỗ, khoảng 7 – 8 giây sau mới gục xuống.
Đầu của anh ta rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Sau đó, toàn trường yên tĩnh.
Bởi vì không riêng gì Tô Bạch, những người còn lại đều không ngờ rằng, người có số phiếu cao nhất thế mà ngay lập tức sẽ bị giết, trở thành một sự thật lạnh lẽo.
Triệu Chấn cứ thế mà chết đi.
Ngay cả một chút phản kháng cũng không có, thậm chí là cả một tiếng hét cũng không phát ra được, không có bất kỳ một khúc nhạc dạo nào, không có bất kỳ dấu hiệu nào của tử vong, thậm chí ngay cả máu tươi cũng không bắn ra một giọt nào.
Tô Bạch lè lưỡi, khẽ liếm môi của mình, thật ra chuyện hắn không muốn thấy nhất vẫn xảy ra, bởi vì nếu như người tiếp theo là hắn, những kẻ thiểu năng trí tuệ này bỏ phiếu cho hắn, vậy có phải hắn cũng lập tức bị “xóa bỏ” như thế này không?
Thậm chí ngay cả một chút giãy dụa cũng không có?
Vậy hắn vất vả đổi lấy địa ngục hỏa shotgun làm gì?
Ở đây, trong số 19 thính giả còn sống, có người mừng thầm, có người lo lắng.
Những người mừng thầm cơ bản đều không cảm thấy mình có thực lực, cho rằng loại phương thức này đối với mình có lợi, những người lo lắng đều cảm thấy mình có thực lực, dạng sinh tử dựa vào việc bỏ phiếu để quyết định, bọn họ không cam lòng.
Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều bắt đầu giấu đi tâm trạng của chính mình, có lẽ trước đó bọn họ không hiểu, nhưng bây giờ bọn họ hiểu rõ quy tắc súng bắn chim đầu đàn đã thành chuẩn mực cho trò chơi huyết tinh này.
Tô Bạch ngồi ở phía sau cùng, sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong đầu hắn đã suy nghĩ rất nhiều thứ, trong lúc đó, hắn rất thèm thuốc, đáng tiếc Tô Bạch không đến mức lúc ngủ đã đặt địa ngục hỏa shotgun ở trong chăn còn bỏ thêm cả thuốc lá và bật lửa, nhưng tay hắn vẫn theo thói quen sờ lên túi áo, thế mà thật đúng là tìm được thuốc lá đời cũ và diêm.
Được rồi, có còn hơn không, Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó dùng diêm châm lửa.
Lúc này, người đàn ông ngồi ở trước mặt Tô Bạch bỗng nhiên xoay người nhìn hắn:
- Này người anh em, anh có thuốc à? Cho tôi một điếu.
Tô Bạch cười đưa một điếu thuốc, đồng thời chủ động giúp đối phương châm lửa.
- Cảm ơn người anh em.
Đối phương hít sâu một hơi, xem ra cũng là kẻ nghiện thuốc.
Thật ra với phần lớn người nghiện thuốc mà nói, lúc ở trong trạng thái khẩn trương và nhàm chán, cơn nghiện thuốc của họ mới lên đến đỉnh điểm, rất rõ ràng, một màn vừa rồi khiến cho trong lòng mọi người đều cảm thấy khẩn trương.
- Anh có ba phiếu.
Đối phương nhỏ giọng nói.
- Chỉ nhiều hơn anh một phiếu mà thôi.
Tô Bạch trả lời.
Trước đó trên bảng danh sách kia có tên và ảnh chụp, Tô Bạch biết người ngồi ở phía trước mình là Lưu Thao có hai phiếu bầu cho anh ta chết, còn Tô Bạch là ba phiếu.
- Tôi và anh không giống nhau, tôi tự bỏ cho mình một phiếu.
Lưu Thao gảy tàn thuốc:
- Chứng minh chỉ có một kẻ muốn tôi chết, còn anh lại không giống, có ba người muốn anh chết, anh biết điều đó có nghĩa gì không? Nó mang ý nghĩa nếu như trước lần bỏ phiếu sau, không người một ai có hành động khác người, số phiếu sẽ rất thấp và đồng đều, khả năng 3 phiếu sẽ trở thành người có số phiếu cao nhất.
- Anh nói chuyện này với tôi làm gì?
Lúc này, đã có người rời đi phòng hội nghị, hoặc là trở về phòng hoặc là qua nhà ăn, bởi vì trong phòng hội nghị, thi thể của Triệu Chấn vẫn ở đó, trò chơi không có thu dọn thi thể, mùi máu tươi càng nồng.
- Anh đoán xem?
Lưu Thao tỏ ra vẻ thần bí.
- Tôi không có hứng.
Tô Bạch đứng lên, lấy ra mấy điếu thuốc ném cho Lưu Thao:
- Trong nhà ăn có nến.
Sau khi nói xong, chính hắn quay người rời đi phòng họp.
Giống như lần trước cùng hòa thượng làm nhiệm vụ đã để lại bóng ma cho hắn, hiện tại Tô Bạch có hơi phản cảm với loại cảm giác bí ẩn và tính toán, Tô Bạch không muốn cùng người xa lạ hợp tác hoặc là đề phòng lẫn nhau gì đó, bởi vì hắn cảm thấy quá mệt mỏi, cũng cảm thấy rất phiền, thậm chí ngộ nhỡ hắn tái phát bệnh, rất có thể sẽ dùng một súng bắn nát đầu Lưu Thao, sau đó đồng quy vu tận.
Bên trong nhà ăn thế mà lại một lần nữa được đổi, buffet trong này đều là đồ mới, hơn nữa còn là số lượng lớn, đủ cho 200 người ăn, nơi này lại chỉ có 20 người, à không, hiện tại chỉ có 19 người, hiển nhiên là dư xài, hơn nữa số thức ăn này sẽ tự động “cập nhật”, ít nhất là khi trò chơi tiến hành, không cần lo lắng về vấn đề thức ăn.
Trong nhà ăn có mấy người ngồi đó đang uống rượu, không có mấy người trò chuyện với nhau, bởi vì ngoài sáng kết bè kết phái, rất có thể trở thành cái đinh trong mắt kẻ khác, những kẻ tạo thành đoàn đội kia, ở lần bỏ phiếu tiếp theo, khả năng bị bỏ phiếu rất cao.
Còn nhưng nhóm có số người đông hơn, ví dụ như năm người, thậm chí là mười người, điều này không có ý nghĩa gì mấy, đầu tiên việc có thể tạo ra được đoàn thể này hay không còn khó nói, dù sao không phải mỗi người đều là Adolf Hitler, có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn dựa vào việc diễn giảng lôi kéo được một nhóm người trung thành đi theo và ủng hộ chính mình, thậm chí nếu như làm không tốt, nội bộ đoàn thể rất có thể xuất hiện vết nứt, đến lúc đó tự chết trong tay nhau là một điều rất có thể.
Quan trọng nhất chính là, Tô Bạch phát hiện ra 20 người này, ừm, là 19 người này đều không biết nhau, hiển nhiên đây cũng là điều mà Phát Thanh Khủng Bố đã cân nhắc khi chọn ra người chơi, nếu không một khi nơi này có nhân tình cũ hoặc là cừu gia gì đó, sẽ ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ và tính thuần khiết của trò chơi.
Tô Bạch cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì chính mình lại có thể đứng trên góc độ của Phát Thanh Khủng Bố để suy nghĩ vấn đề một cách tự nhiên như thế, thật ra đây cũng là một chuyện không có cách nào khác, dù sao Phát Thanh Khủng Bố chính là người chủ trì của trò chơi này, tuy không nhìn thấy hay sờ thấy, nhưng nếu như chính mình muốn sống sót trong thế giới chuyện xưa, việc đầu tiên chính là phải đứng trên góc độ của nó để suy nghĩ một vài vấn đề, cố gắng làm việc theo ý tứ của Phát Thanh Khủng Bố.