Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 239 - Chương 239 Rơi Xuống

Chương 239

Rơi Xuống


Về đến phòng của mình, Tô Bạch nằm ở trên giường, ngáp một cái, sau đó đứng lên, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng của mình, hiện tại trên hành lang không có một bóng người, phần lớn những người khác vẫn còn đang ở nhà ăn hoặc là quay về phòng của chính mình.


Phòng đối diện của Tô Bạch chính là phòng của Triệu Chấn.


Thi thể của Triệu Chấn còn đang ở trong phòng hội nghị, có lẽ Phát Thanh Khủng Bố cố ý để ở đó, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, sau này bọn họ còn phải tiếp tục sử dụng phòng hội nghị, thi thể của Triệu Chấn và những người bị bỏ phiếu cao tiếp theo đều sẽ được để lại trong phòng hội nghị, cũng coi như tạo nên bầu không khí huyết tinh.


Tô Bạch đi ra khỏi căn phòng của mình, căn phòng không có khóa, ai muốn đi vào đều được.


Tô Bạch đi đến mở cửa phòng Triệu Chấn, sau đó đi vào.


Bố trí trong phòng Triệu Chấn giống hệt như phòng của Tô Bạch, là gian phòng của khách sạn thời xưa với tủ quần áo màu đỏ.


Chăn trên giường không được gấp lại.


Nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nếu như có cơ hội lén lút đi nhìn trộm phòng của người khác, người nào có thể đem chăn màn gấp được chỉnh tề, không cần phải cầu kỳ như kiểu nhà binh, chỉ cần có thể đem chăn màn gấp lại, điều này nói rõ một vấn đề, chủ nhân của căn phòng đó, cho dù trong lúc nằm trên giường ngủ bỗng nhiên bị truyền tống đến thế giới chuyện xưa cũng không bối rối, thực lực của người này tuyệt đối nằm ở top trên trong 19 thính giả.


Dù sao ở nơi này, hơi thở của mỗi người đều bị che giấu, không thể dựa vào việc cảm ứng hơi thở để phát giác ra được thực lực của người khác mạnh hay thấp, chỉ có thể từ loại phương thức nhỏ xíu này đi thăm dò.


Tô Bạch xốc chăn của Triệu Chấn lên, điều khiến cho Tô Bạch hơi cảm thấy ngạc nhiên chính là, trong chăn của anh ta thế mà còn có mấy túi chườm nóng.


Xem ra ở trong thế giới hiện thực, lúc Triệu Chấn ngủ trên giường, anh ta có mang theo túi chườm nóng, giống như Tô Bạch đặt địa ngục hỏa shotgun ở trong chăn, cùng theo hắn đi vào thế giới chuyện xưa, túi chườm nóng của Triệu Chấn cũng theo anh ta đi vào trong này.


Không có gì đặc biệt, Tô Bạch xoay người muốn nhìn qua tủ quần áo của Triệu Chấn, chỗ cửa tủ quần áo cũng giống như phòng Tô Bạch, ở đó đều có một chiếc gương, Tô Bạch còn cố ý soi gương, ừm, không tồi, không ngờ mình lại hợp với kiểu ăn mặc cổ điển này.


Tô Bạch mở cánh cửa tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều kiểu dáng quần áo, thậm chí còn có quần áo của nữ, giống như chỗ Tô Bạch vậy, chỉ là quần áo ở chỗ này có kích cỡ nhỏ hơn chỗ Tô Bạch. Xem ra Phát Thanh Khủng Bố thật đúng là suy nghĩ chu toàn cho thính giả, ngay cả việc quần áo có vừa người hay không cũng được cân nhắc đến.


Ngay sau đó, ánh mắt thâm thúy của Tô Bạch nhìn về phía trong cùng của tủ quần áo.


- Bộ quần áo này khá đẹp.


Là một lễ phục màu đen, rất tinh xảo.


Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại.


Tay áo của lễ phục này gồ lên.


Chứng minh nó không phải được treo trong tủ quần áo.


Mà là có người mặc nó trốn trong này!


Tô Bạch lấy địa ngục hỏa shotgun của mình ra, nhắm thẳng về phía bộ lễ phục, hoặc nói đúng hơn là người kia.


- Anh giết tôi thì anh cũng sẽ chết.


Đối phương lên tiếng, là một người phụ nữ.


- Đi ra.


Đối phương chậm rãi đi ra khỏi tủ quần áo, một người phụ nữ có dáng dấp khá xinh đẹp, Tô Bạch nhớ lại gương mặt của đối phương, cô ta tên là Trần Hân Di, trước đó hắn đã nhớ tên và ảnh chụp của mọi người trên danh sách.


Chẳng qua người phụ nữ này đã thay một bộ quần áo khác.


- Ở chỗ này, vũ lực không phải là cách thức duy nhất để giải quyết vấn đề.


Trần Hân Di đưa tay chỉnh lại tóc của mình. Tóc của cô ta màu nâu, nhìn rất dịu dàng, đây là một người phụ nữ biết cách đem ưu điểm của chính mình bộc lộ ra.


- Tôi không cho là như thế.


Tô Bạch thu súng lại, sau đó hắn ngồi trên giường của Triệu Chấn, nói thật lòng, chỗ này cũng không có gì phải cố kỵ, cho dù chủ nhân của nơi này vừa mới đầu thân hai nơi.


- Ồ, anh có suy nghĩ gì?


Trần Hân Di ngồi xuống một chiếc ghế ở đối diện giường.


Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra chính mình vẫn không cách nào thoát khỏi bản tính của đàn ông, trước đó lúc nói chuyện với Lưu Thao, Lưu Thao tỏ ra ý muốn hợp tác hoặc là muốn thảo luận, nhưng bị Tô Bạch trực tiếp từ chối, chẳng qua lúc này đối diện với người phụ nữ xinh đẹp, Tô Bạch nguyện ý nói thêm mấy câu.


Cũng không phải là vì coi trọng cô ta, có lẽ đây chính là ưu thế trời sinh của phụ nữ trước mặt đàn ông, chẳng qua phải có thêm một điều kiện tiên quyết, đó phải là người phụ nữ xinh đẹp.


- Nếu như nói đây là dân chủ thì không đúng lắm, nhất là đối với những thính giả chỉ am hiểu giết chóc và âm mưu mà nói, loại hình thức nhiệm vụ chỉ đơn giản thông qua việc bỏ phiếu để tiến hành quá mức buồn tẻ và nhàm chán.


Trần Hân Di mỉm cười, gật đầu nói:


- Tôi cũng nghĩ như thế, chỉ có lần thứ nhất được tiến hành theo phương thức này, súng bắn chim đầu đàn, Triệu Chấn chết rồi, nếu như sau đó vẫn còn tiếp diễn hình thức kia, như vậy thế giới chuyện xưa lần này liền biến thành cuộc thi đóng giả kẻ ngốc, xem ai ngốc hơn ai, xem ai có khả năng diễn xuất cao hơn.


- Chẳng qua hiện tại còn không biết trong hồ lô của nó có bán thuốc gì.


Tô Bạch đứng lên, hắn chuẩn bị đi ra khỏi phòng của Triệu Chấn.


- Chúng ta sắp biết rồi.


Trần Hân Di cũng đứng lên, hiển nhiên cô ta chuẩn bị rời khỏi căn phòng này, cô ta chỉ vào Tô Bạch rồi nói:


- Anh đi trước hay là tôi đi trước?


- Tôi đi trước.


Sau khi nói xong, Tô Bạch liền đi ra cửa.


Hai người đi ra cùng một lúc, nếu như có người nhìn thấy, rất có thể sẽ bị hiểu lầm thành việc hai người bọn họ đã liên minh, như vậy được không bù mất.


Tô Bạch xoay chốt cửa, cửa mở ra, thế nhưng đúng lúc này, sàn nhà của cả tầng lầu đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều rơi xuống.


Trần Hân Di ở ngay bên cạnh Tô Bạch, ở những phương hướng khác, còn có hơn mười người cùng nhau rơi xuống, cho dù là trong nhà ăn hay trong phòng của mình, tất cả mọi thính giả đều rơi xuống.


Ánh mắt Tô Bạch và Trần Hân Di liếc thoáng qua nhau, song phương đều từ ánh mắt của đối phương bắt được một số tin tức.


Quả nhiên trước đó bọn họ đoán không sai, chuyện xưa mở màn, không chỉ đơn giản dựa vào việc bỏ phiếu giết người để đi đến sau cùng.


Phía dưới là mặt nước, tất cả mọi người đều giống như sủi cảo rơi vào trong nước.


Tô Bạch nhìn thấy dưới chân Lưu Thao dường như xuất hiện một vòng xoáy, thân hình anh ta hơi ngưng lại, nhưng trong nháy mắt vòng xoáy này liền biến mất, anh ta tiếp tục rơi xuống, không biết đây là quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố hay là Lưu Thao cố ý không muốn để cho người khác chú ý, Tô Bạch đoán khả năng trước lớn hơn.


Tóm lại tất cả mọi người đều rơi vào trong nước.


Chương 239

Bình Luận (0)
Comment