Chương 255
Anh Là Cừ Môn
Dù sao dựa theo kinh nghiệm trước đó của Tô Bạch, nếu như chính mình đi đến trong phạm vi trò chơi này, trên danh sách bỏ phiếu lại không có tên và ảnh chụp của hắn, hắn có thể tích một phiếu cho bản thân.
Số phiếu, số lượng người chơi, những thứ này, nhất định bởi vì trong hai trò chơi còn có người có thể xuyên tới xuyên lui mà tăng lên độ khó để suy tính, thế nhưng Phát Thanh Khủng Bố giải quyết như thế nào về động thái thay đổi này?
Chẳng lẽ nó vẫn đang điều chỉnh, vẫn đang tính toán?
Thậm chí giống như thức ăn không ngừng được đổi mới, Phát Thanh Khủng Bố cũng không ngừng đổi mới tất cả ý thức và trí nhớ trong đầu của thính giả.
Chuyện này không phù hợp với thói quen của Phát Thanh Khủng Bố, nó thích tự tay tạo ra một thế giới chuyện xưa khiến cho nó cảm thấy hài lòng, tự đắc.
Phát Thanh Khủng Bố dựng ra một sân khấu, sau đó để cho thính giả không ngừng giãy dụa ở bên trong đó, một bên tận hưởng cảm giác thỏa mãn vì tính toán không một chút sơ hở nào của mình, một bên không ngừng vui vẻ tự đắc.
Phát Thanh Khủng Bố không có khả năng vẫn luôn trực tiếp nhúng tay vào cục diện này, nếu không, chuyện này không phù hợp với mỹ học của nó.
Điều này có nghĩ, việc số lượng người chơi không ngừng thay đổi, Phát Thanh Khủng Bố vẫn luôn có một cái cửa sau, hoặc nói đúng hơn là một kế hoạch, đem loại xu thế biến động này san bằng.
Cửa sau này, có lẽ chính là cửa sinh của toàn bộ thế giới chuyện xưa.
Chết tiệt, rốt cuộc là làm sao? Bên chỗ hắn, chẳng khác nào là nhiều hơn một người, số lượng bỏ phiếu cũng không giống nhau, số lượng thính giả cũng không giống nhau, cho dù là một tên gia hỏa không đáng chú ý như Tần Dương, hay là bất kỳ một tên giả hỏa nào khác đều đang chiếm một đầu người đó!
Tô Bạch cầm lấy chai rượu trên tủ đầu giường mà hắn chưa uống hết, sau đó hắn uống vào một ngụm lớn.
Men rượu không làm cho đầu óc của Tô Bạch trở nên tỉnh táo hơn, ngược lại nó càng khiến cho tâm trạng của hắn không thể kiên nhẫn được nữa, hắn dứt khoát đi vào trong nhà vệ sinh, đi tắm nước lạnh.
Sau đó, lúc Tô Bạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn nhìn thấy chính mình trong gương, mặt của hắn, tay của hắn, tất cả mọi thứ trên người hắn đều phát sinh biến hóa rất lớn.
Không đúng.
Hắn lại đi vào trò chơi kia?
Tô Bạch có chút không dám tin, loại chuyện xuyên qua hai loại trò chơi này không có quy luật gì sao?
Chính bản thân hắn cũng không thể khống chế?
Lúc này trong gương không còn là dáng vẻ lúc đầu của Tô Bạch nữa mà chính là dáng vẻ của một người khác, một người có dáng dấp rất phổ thông, kiểu tóc rất phổ thông, một người đàn ông trẻ tuổi rất bình thường.
Tô Bạch đi tới bên giường của mình, chăn màn được gấp chỉnh tề, ga giường phẳng phiu, không có dấu vết của người vừa nằm trên đó, đồng thời chai rượu ở tủ đầu giường cũng biến mất.
Bỗng nhiên, Tô Bạch có chút đồng tình với Trần Hân Di rồi.
Nếu như lúc trước Trần Hân Di cũng như thế, không ngừng xuyên qua hai trò chơi, một bên lục đục với nhau, một bên còn phải không ngừng đi thăm dò.
Đối với những thính giả khác, bọn họ chỉ cần giả ngu là được, còn đối với Trần Hân Di mà nói, cô ta không ngừng phải đi qua điều tra, cuối cùng còn gặp phải một kẻ tâm thần như Tô Bạch.
Tô Bạch còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên.
- Xin chào, tôi có thể đi vào không?
Tô Bạch có hơi ngạc nhiên, chính mình vừa mới đi vào trong phạm vi trò chơi này liền có người tới tìm?
Tô Bạch đi đến mở cửa, là người phụ nữ lúc trước ngồi bên cạnh hắn, người phụ nữ này hẳn là vừa mới tắm qua, tóc của cô ta còn ướt nhẹp, chẳng qua cô ta có dáng vẻ mỏng manh, loại cảm giác vừa thấy đã yêu.
Người phụ nữ đi đến ngồi thẳng xuống giường của Tô Bạch.
Tô Bạch hơi nhíu mày, cô ta muốn làm gì đây?
- Tôi rất sợ hãi, cũng rất trống rỗng.
Người phụ nữ ôm lấy hai vai mình, sau khi nói xong câu đó, cô ta bắt đầu khóc thút thít, áo ngủ không cách nào che đậy bộ ngực cao vút cũng theo đó lộ ra, mang đến một loại phong tình đặc biệt.
Tô Bạch giật mình, cuối cùng hắn cũng hiểu được.
- Tôi…
- Anh có thể ôm tôi một cái không?
Người phụ nữ nói với Tô Bạch.
- Tôi…
- Anh có thể đừng lên tiếng không? Chỉ cần ôm tôi một cái mà thôi? Tôi không cầu xin anh chuyện gì khác, cũng không hy vọng xa vời, tôi chỉ muốn nhận được một cái ôm an ủi.
Thật đúng là cảm xúc dạt dào…
Trong lòng Tô Bạch cảm thán, thật ra cũng không có gì để khinh bỉ, vào thời điểm này, cô ta nguyện ý dùng thân thể của chính mình từng bước từng bước chiếm được độ thiện cảm của một số người đàn ông, dùng cái này để giảm thiểu khả năng mình bị bỏ phiếu, cũng coi như là một phương pháp đầu tư và bảo vệ chính mình.
Chẳng qua, hiện tại Tô Bạch không có tâm tư làm loại chuyện đó, hắn chỉ vào cánh tay cụt của mình:
- Tôi chỉ có một tay.
- Tôi không ngại, thật đó.
- Xin lỗi, tôi là gay, cô làm như thế khiến tôi rất phản cảm.
Tô Bạch bày ra dáng vẻ cố gắng lấy hết dũng khí để nói ra.
Người phụ nữ vội vàng đứng lên nói xin lỗi với Tô Bạch, sau đó mở cửa rời đi, có lẽ cô ta vốn dĩ đi tìm Tô Bạch, một người đàn ông không có cảm giác tồn tại nhất, dùng thân thể của mình để lấy độ thiện cảm của hắn, cho nên sau khi cô ta biết Tô Bạch là “gay”, còn sợ loại hành vi này của mình khiến cho Tô Bạch sinh ra cảm giác phản cảm, vậy thì cô ta thật đúng là gậy ông đập lưng ông rồi.
Tô Bạch sờ lên cái mũi của mình, đối với cảnh tượng này, hắn có chút cảm thấy bất đắc dĩ, lúc hắn chuẩn bị đi qua đóng cửa phòng lại, hắn nhìn thấy Sở Triệu bưng một đĩa thức ăn đi ngang qua phòng hắn, Sở Triệu nhìn thấy Tô Bạch đứng ở cửa phòng liền dừng bước.
- Ha ha, anh cũng thật là lợi hại, vẫn luôn ở trong đó không ra ngoài, thật ra anh cũng không cần thiết phải giả bộ như thế.
Tô Bạch dĩ nhiên biết Sở Triệu nói như thế là có ý gì, hắn chỉ khẽ gật đầu, nói thật ra, hiện tại Sở Triệu không biết hắn, Tô Bạch chưa nghĩ ra có nên qua liên hệ với người ở bên này hay không, dù sao quan hệ của hắn, Sở Triệu và Huân Nhi cũng không đơn giản.
- Tôi lấy thêm ít dưa, anh muốn ăn không?
Sở Triệu đưa một miếng dưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch đưa tay ra nhận lấy, sau đó hắn vẫn quyết định nói:
- Sở Triệu, tôi là Tô Bạch.
- Ha ha, tôi biết anh tên là Cừ Môn, trong bảng danh sách đó có tên anh và ảnh chụp.
Sở Triệu cười ha hả đi ra.
Tô Bạch sững sờ, bỗng nhiên một nỗi sợ hãi lan ra khắp người hắn, cả người Tô Bạch cảm thấy rét run.
Một tầng vách ngăn vô hình bao phủ lên chính hắn, khiến cho hắn đến nơi này, lại chỉ có thể cho hắn làm một người đứng xem, hắn không thể bại lộ thân phận của mình, bởi vì có một lực lượng không cho phép hắn làm như thế.
Nhưng nếu như không làm như thế, hắn đến đây làm gì?
Trò chơi tiếp tục được tiến hành, số người tử vong ngày càng nhiều, chết tiệt, rốt cuộc trò chơi bỏ phiếu này muốn làm gì?