Chương 259
Giết Hay Là Không Giết?
Trên tờ giấy này có rất ít chữ, nội dung trên đó cũng rất đơn giản:
- Bởi vì lần trước đã có thính giả tử vong trong cảnh tượng, cho nên vòng bỏ phiếu này, người có số phiếu cao nhất sẽ không chết.
Tất cả mọi người đều xôn xao, sao lại là kết quả này, như vậy vòng bỏ phiếu vừa rồi có ý nghĩa gì cơ chứ?
Rất nhiều người lập tức đứng dậy rời đi, thậm chí bọn họ còn không dám nhìn Tô Bạch, hiển nhiên hình ảnh lúc trước Tô Bạch tìm Trần Hân Di đồng quy vu tận khiến cho bọn họ cảm thấy run sợ, bọn họ sợ Tô Bạch tìm đến giết mình, hơn nữa chính bọn họ đều cảm thấy rằng, bây giờ Tô Bạch chỉ cần tìm tùy tiện một người để đồng quy vu tận, có lẽ rất khó để chọn sai người, dù sao ở đây, ngoại trừ Lý Hạc, những người còn lại đều bỏ phiếu cho Tô Bạch.
Thế nhưng Tô Bạch lại rất bình tĩnh, hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn những thính giả khác rời khỏi phòng hội nghị, hắn rất yên tĩnh.
Lý Hạc không vội vã rời khỏi nơi này mà là tiếp tục ở đây, mắt Tô Bạch nheo lại, tay hắn đặt lên địa ngục hỏa shotgun.
Chuyện Lý Hạc là người xuyên từ bên trò chơi kia đến đã là chuyện chắc đến tám, chín phần, như vậy,
Bây giờ, hắn chỉ cần giết chết anh ta liền có thể trở về thế giới hiện thực, nhiệm vụ của hắn cũng coi như được hoàn thành, tất cả mọi việc đều kết thúc, thoát khỏi trò chơi não tàn này.
Nhưng hắn có thể giết người ở trong khách sạn này không?
Hay là vẫn chờ đến khi cảnh tượng xuất hiện?
Giết người ở trong khách sạn,
Có lẽ là được…
Trong đầu Tô Bạch bắt đầu phân vân, nhưng hắn nhớ đến bảng danh sách bỏ phiếu, may mắn quy tắc của thế giới chuyện xưa lần này, bởi vì trước đó Tần Dương đã chết, cho nên vòng bỏ phiếu thứ tư, người đứng đầu là hắn mới không chết, nếu không bây giờ Tô Bạch đã là một cỗ thi thể, hơn nữa linh hồn của hắn còn giống như đám người Triệu Chấn, Trần Hân Di, vĩnh viễn bị giam ở nơi quỷ quái này.
Kết quả đó còn thống khổ hơn việc bị băm thây ngàn vạn lần.
Ở trong cảnh tượng…
Cảnh tượng tiếp theo, không biết thế giới chuyện xưa sẽ sắp xếp như thế nào, chuyện này Tô Bạch không rõ ràng cho lắm, nếu như đến lúc đó, hắn và Lý Hạc không được sắp xếp ở cùng một chỗ mà chính là cách nhau rất xa, hoặc là nói, tên Lý Hạc này đã biết thân phận xuyên qua của hắn, đến lúc đó, chính bản thân hắn sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.
Bởi vì có rất nhiều thính giả đã có địch ý với hắn, đặt ở trong cảnh tượng để đi giết người, Tô Bạch không nắm chắc lắm, hắn không muốn đi mạo hiểm.
Chẳng qua hiện tại Lý Hạc này thế mà còn không đi, cho hắn nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy?
Tô Bạch có hơi không hiểu lắm.
Lấy tâm tư của chính mình để suy đoán suy nghĩ của Lý Hạc, cũng chính là cái gọi suy bụng ta ra bụng người, có phải Lý Hạc cũng đang suy nghĩ xem có nên giết hắn ở chỗ này hay không, một tên gia hỏa bị thiếu một cánh tay?
Hai người có suy nghĩ giống nhau?
Tô Bạch đi về phía trước mấy bước, vốn dĩ Tô Bạch ngồi ở dãy sau cùng, trong nháy mắt, cửa phòng hội nghị bị đóng lại, sau đó hắn lấy địa ngục hỏa shotgun ra, nhắm họng súng về phía trước, đi thẳng đến gần chỗ Lý Hạc.
Thân thể Lý Hạc thế mà lại đang run rẩy, chẳng qua gương mặt anh ta lại nghiêm nghị, ngay sau đó anh ta mở hai tay của mình ra, trong miệng niệm chú ngữ, lớn tiếng nói.
- Anh tên là Tô Bạch đúng không, ngược lại tôi muốn nhìn xem, là anh chết hay tôi chết, đến đi, làm một trận!
- Người sống có thể rời khỏi nơi này, người chết coi như không may, linh hồn vĩnh viễn bị giam cầm ở đây, điều này không quan trọng.
Tô Bạch không do dự nữa, hắn nhanh chóng đến gần Lý Hạc, họng súng của địa ngục hỏa shotgun dí sát vào trán Lý Hạc, đồng thời, khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười lạnh như băng.
- Xem ra tôi nhanh hơn anh!
Lý Hạc trợn trừng mắt nhìn Tô Bạch.
Ban đầu, ánh mắt của Tô Bạch rất sắc bén, sau đó ánh mắt hắn càng ngày càng trở nên dịu dàng.
Thậm chí,
Còn có chút nhát gan.
Đúng thế.
Là nhát gan.
Khi loại ánh mắt này xuất hiện trên một người bệnh tâm thần, hiển nhiên là rất không bình thường, tay Tô Bạch cũng đang run rẩy, lúc đầu ngón tay dự định bóp cò súng, vào lúc này lại trở nên bất lực, giống như làm sao cũng không giấu đi được.
Thậm chí đến sau cùng, Tô Bạch gần như mất hết tinh thần, trên mặt lộ ra cảm giác bất đắc dĩ.
Thế nhưng, khi khí thế của hắn gần như ngã xuống vực sâu, Tô Bạch bỗng nhiên cắn chặt răng, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
- Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Phần thưởng 1: Khôi phục tất cả lại như cũ (bao gồm cả những trang thiết bị đưa vào thế giới chuyện xưa.). Lưu ý: Chỉ hồi phục lại những trang bị được mua từ cửa hàng trên wechat.
Phần thưởng 2: 300 điểm cốt truyện.
Phần thưởng 3: Có thể đi vào trong một thế giới chuyện xưa đã trải qua trong ba tiếng…
…
Đảo Tần Hoàng là một thành phố ven biển mới, tuy kinh tế và kiến trúc của nơi này không quá phát triển nhưng nó giữ được những nét rất riêng của một thành phố ven biển, chính vì lẽ đó, đảo Tần Hoàng đã trở thành một khu du lịch nổi tiếng.
Màn đêm buông xuống, gió của nơi này mang theo hơi lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày mà đêm rất rõ ràng, Tô Bạch mặc một chiếc áo khoác mỏng, đi lại trên bờ cát.
Nơi này xem như là một tiểu khu, ở bên cạnh tiểu khu có một bến tàu, bến tàu không lớn, những con tàu cỡ lớn không thể cập bến ở đây, nhưng cũng chính vì thế mà giữ được cho bãi biển một không gian yên tĩnh, ở nơi đây vẫn còn có thể bảo tồn sự yên tĩnh đã là rất đáng quý.
Bên cạnh Tô Bạch còn có một người mẹ trẻ dẫn theo con mình chơi đùa trên cát, trong tay bé trai cầm một cái xẻng nhỏ được làm bằng nhựa, không ngừng đào cát.
Người mẹ ngồi bên chăm sóc cho con mình, cũng không chú ý đến phần áo phía sau của cô ta đã sớm ướt, cảnh xuân lộ ra.
Cũng may, ở phía sau cô ta là Tô Bạch, lúc này trong lòng hắn không nổi lên suy nghĩ đó.
Tô Bạch đi máy bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, sau đó lại ngồi tàu cao tốc đến đảo Tần Hoàng, thời gian không dài, lấy thể chất và trạng thái của Tô Bạch mà nói, hắn không quá mệt mỏi.
Chỉ là lúc này bóng lưng của hắn rất tiêu điều.
Tô Bạch không có tinh thần hăng hái như xưa, nhưng cũng không đến mức tinh thần sa sút không dậy nổi.
Tô Bạch ngồi xổm xuống bờ cát, châm một điếu thuốc lá, hắn nhả ra một vòng khói, nhìn về phía biển, trong đầu hiện lên lời một vở kịch cũ rích, thứ anh hút không phải là thuốc, mà chính là sự tĩnh mịch.
Hiện tại Tô Bạch rất tĩnh mịch.
Hòa thượng đến muộn, anh ta không có mặc áo cà sa mà chính là một bộ quần áo màu vàng luyện công, cả người rất thanh tú, nhìn có vẻ không lớn tuổi, chỉ khoảng 27 – 28 tuổi, chẳng qua lúc trước anh ta thích mặc áo cà sa, cho nên dáng vẻ hòa thượng có hơi già nua, nghiêm túc, khiến cho người ta vô thức nghĩ đến anh ta rất lớn tuổi.
Hòa thượng đi đến chỗ Tô Bạch, không nói gì.