Chương 260
Hòa Thượng Phân Tích
Tô Bạch nhả một vòng khói, dứt khoát ngồi thẳng lên bờ cát, bãi cát này có dấu vết của nhân tạo, dù sao nơi này cũng là thành phố, cách xa trăm mét chính là những tòa cao ốc, nếu nói nơi này hoàn toàn là quang cảnh tự nhiên thì không có khả năng, nhưng thật ra có đôi khi, quang cảnh tự nhiên cũng không thoải mái hợp lòng người hơn quang cảnh nhân tạo là mấy.
- Hòa thượng, tôi đến tìm anh để hỏi một chút.
Tô Bạch ném thuốc lá vào trong biển.
- Bần tăng biết.
Hòa thượng ngồi xếp bằng.
Hai người đàn ông quay mặt về phía biển, ngồi trên bờ cát.
- Trước kia tôi luôn… Nói thế nào nhỉ, tôi luôn cảm thấy chướng mắt anh.
Hòa thượng không nói gì.
- Bởi vì loại người như anh, tâm tư quá sâu, ai đều có thể bị anh tính toán, làm việc cùng anh, cho dù là làm gì đều thấy mệt mỏi.
Tô Bạch giang hai tay ra, chống tay lên bờ cát, hạt cát rất mềm mại, còn lưu lại chút ấm áp:
- Tôi không thích như thế, tôi luôn cảm thấy có đôi khi đơn thuần một chút, thuần túy một chút, như thế tương đối tốt.
- Bần tăng hiểu, thực chất trong con người cậu mang theo một loại gien ngang ngược.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Tôi có bệnh, bệnh tâm thần, nếu như không gặp Phát Thanh Khủng Bố, nói thực lòng, qua hai năm nữa, có lẽ tôi sẽ trở thành một kẻ giết người liên hoàn bị truy nã khẩn cấp, khả năng sau khi bị bắt cũng bị trực tiếp tuyên án, cũng có khả năng phải lưu vong ở nước ngoài, thậm chí qua Châu Phi hoặc Trung Đông.
- Cậu gặp phải chuyện gì?
Tô Bạch trầm mặc một lúc, sau đó đem những việc hắn trải qua ở thế giới chuyện xưa trước, nói ra hết cho hòa thượng nghe, ở thời điểm không liên quan đến lợi ích, hòa thượng vẫn còn tương đối đáng tin, hơn nữa khúc mắc hiện tại ở trong lòng hắn, dường như lúc này chỉ có thể đi tìm hòa thượng nói một ít, dù sao có thể coi bọn họ là những kẻ cùng hội cùng thuyền, dân liều mạng.
Hơn nữa, trên thế giới này, người mà Tô Bạch có thể nói ra một số lời trong lòng đã rất ít rồi.
Có lẽ trước kia không cảm thấy, nhưng một ngày nào đó, bỗng nhiên sau khi tỉnh ngủ, loại cảm giác cô độc bị cả thế giới vứt bỏ, thật sự khiến cho trong lòng người ta run rẩy.
Sau khi nghe xong Tô Bạch tự thuật, hòa thượng suy tư một lúc rồi nói:
- Bần tăng cảm thấy thế giới chuyện xưa lần này rất đặc sắc, hơn nữa cũng thể hiện sự thay đổi của Phát Thanh Khủng Bố sau ba tháng ngưng phát sóng, bần tăng đoán mình cũng sắp nghênh đón thế giới chuyện xưa tiếp theo, có kinh nghiệm lần này của cậu, tóm lại bần tăng có thêm chút chuẩn bị về tư tưởng cũng như một số trù tính, bần tăng nợ cậu một nhân tình.
- Mẹ nó, anh đi chết đi, ông đây tìm đến anh không phải vì để anh nợ thứ ân tình không đáng tiền này, anh đó, anh chính là loại người có thể hố bất kỳ ai, anh nợ nhân tình tôi, tôi cũng không dám đòi anh, chỉ sợ anh hố chết ông đây rồi đứng ở trước mộ tôi nói một tiếng: Lần này coi như tôi nợ cậu một nhân tình lớn hơn.
Đối với sự trào phúng của Tô Bạch, hòa thượng không để ý, trên thực tế, hàm dưỡng của hòa thượng rất cao, lúc trước khi anh ta đang bảo vệ đứa nhỏ trong bụng hồ ly, Tô Bạch lật bàn như vậy, hòa thượng cũng chỉ yên lặng nhìn tất cả xảy ra, ngay cả một câu chửi bậy cũng không nói ra.
Về điểm này, cho dù là Gia Thố, mập mạp hình như cũng có ưu điểm hơn Tô Bạch, bọn họ thật đúng là sau khi hố nhau xong còn có thể ngồi ăn cơm, tán gẫu, thương lượng bước tiếp theo đi như thế nào. Tô Bạch không thể, có đôi khi tính nhẫn nại của Tô Bạch thấp đến đáng sợ, hơn nữa loại trạng thái thỉnh thoảng muốn phát bệnh kia, quả thật không phù hợp với hình thức đoàn đội hợp tác nhưng cần đề phòng lẫn nhau này.
- Đến sau cùng, cậu vẫn nổ súng.
Hòa thượng chậm rãi nói:
- Chứng minh trong lòng cậu, thật ra vẫn yêu chính bản thân nhiều hơn.
- Nói nhảm.
Tô Bạch nắm cát, ném về phía trước.
- Đây vốn là bản tính của con người, cậu ta là bạn của cậu, không phải là cha mẹ hay người thân của cậu, giữa các người cũng không có loại giao tình bỏ mạng vì nhau, chỉ là chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất tốt, chỉ thế thôi.
- Lúc đối mặt với quan hệ mạng người, ở thời điểm mấu chốt, cậu vì bảo toàn chính mình, để cho chính mình sống sót mà nổ súng, không có gì là đáng trách. Tôi tin, nếu như đó là người thân của cậu, hoặc người đã từng xả thân cứu cậu, lấy tính cách của cậu, có lẽ cậu sẽ tình nguyện để mình chết, cũng không nổ súng với người đó.
- Hơn nữa, cậu ta không phải là thật, dĩ nhiên trọng điểm của cậu không phải là thật hay không thật, trọng điểm của cậu, bần tăng rõ ràng, là cậu nổ súng với bạn mình.
Tô Bạch phủi tay, không nói gì.
Hòa thượng tiếp tục nói:
- Thật ra đối với chúng ta mà nói, việc phá vỡ mối quan hệ giữa người với người trong thế giới hiện thực là rất cần thiết. Ở phương diện này, cậu có ưu thế rất lớn, xin lỗi, phía dưới có chút kiêng kỵ.
- Tô Bạch, từ nhỏ cậu đã mất đi cha mẹ, cho nên so với người bình thường, tâm tính của cậu càng thêm thành thục, thậm chí cậu có thể càng thêm không có ràng buộc, không có áp lực về cuộc sống, không có mục tiêu để phấn đấu, cậu có rất nhiều tiền, áp lực của cậu rất nhỏ, thậm chí sau khi mất đi cha mẹ, một mình cậu tiếp tục sống trên thế giới này hơn mười năm, loại cuộc sống này quyết định tính cách của cậu cũng như nhiều thói quen tâm lý.
- Ở trong thế giới chuyện xưa, thường xuyên gặp được khảo nghiệm tính cách của thính giả, so với những thính giả bình thường, cậu có ưu thế hơn.
- Cậu còn đang vì một phát súng kia của mình mà tự trách, cảm thấy mình thiếu đi một người bạn, cảm thấy mình bán rẻ một người bạn, cảm thấy mình có lỗi với một người bạn, thật ra những thứ này đều giống như ánh chiều tà, là một loại “sĩ diện cái lão” sau cùng của cậu.
Lúc này hòa thượng đứng lên, đưa tay vỗ bả vai Tô Bạch, sau đó buồn bã nói:
- Cuối cùng có một ngày, cậu sẽ trở nên giống với bần tăng, bộ dáng mà cậu chán ghét nhất. Bởi vì thứ mà Phát Thanh Khủng Bố muốn chính là loại người này, nếu không, phần lớn đều đã chết.
Sau khi nói xong, hòa thượng chắp tay trước ngực, tụng một đoạn kinh tĩnh tâm chú cho Tô Bạch.
Tô Bạch buông lỏng mình, mặc cho phần tinh thần kia của hòa thượng ảnh hưởng đến mình, đến sau cùng Tô Bạch chậm rãi nhắm mắt, nằm ở trên cát.
Hòa thượng xoay người rời đi, chuyện ở đảo Tần Hoàng còn chưa xong, anh ta nhất định phải hoàn thành nó trước khi bước vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, lần này dành ít thời gian đến gặp Tô Bạch, trấn an tinh thần hắn, đã coi như là trả món nợ ân tình, ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, Tô Bạch đưa mấy người tàn phế từ trên đỉnh núi mang về.
Một giấc ngủ này, Tô Bạch ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, ánh nắng ban mai rơi xuống, chiếu lên người Tô Bạch, khiến cho hắn cảm thấy ấm áp.