Chương 261
Đều Tham Dự
Tô Bạch lấy điện thoại từ trong túi áo ra, gọi điện cho Sở Triệu, rất lâu sau, đối phương mới nghe máy.
- Alo… Tô Bạch… Cuối cùng cậu cũng gọi điện thoại cho tôi… Khụ…
Sở Triệu còn đang say rượu, hiển nhiên, đêm qua anh ta lại say rượu.
- Cậu uống ít một chút, uống nhiều hại sức khỏe.
Tô Bạch nói.
- Đừng nói nhảm với tôi, cậu nợ tôi một lời giải thích, nhanh nói đi…
- Tôi không nợ gì cậu.
Ánh mắt của Tô Bạch dần dần trở nên bình tĩnh.
Tuy ở trong thế giới chuyện xưa này, Tô Bạch dùng súng giết trên một con quỷ giống hệt với Sở Triệu, nhưng lúc nổ súng kia,Tô Bạch không thể lừa gạt chính mình, khi đó hắn thật sự coi đó là Sở Triệu rồi nổ súng bắn chết, bởi vì phản ứng khi đó của Lý Hạc quá khác thường, hiển nhiên Phát Thanh Khủng Bố đã thay đổi con quỷ tên Sở Triệu, làm nó trở nên không khác gì Sở Triệu.
Ví dụ khi đó Lý Hạc thật ra đang nói: Tô Bạch, tôi là Sở Triệu.
Nhưng Tô Bạch lại nghe thành: Đến đi, anh mau qua giết tôi đi.
Thật ra điểm này trong lòng Tô Bạch hiểu rõ.
Cúp điện thoại, Tô Bạch cảm thấy hơi phiền muộn, bởi vì sau khi trở về thế giới hiện thực, Tô Bạch liên lạc được với Sở Triệu, lại không thể liên lạc với Huân Nhi, cô ta dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, thậm chí ngay cả đại sứ quán trong và ngoài nước đều không để ý đến chuyện này.
Tô Bạch dĩ nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa gì, đây là một nhiệm vụ mà thính giả trở về thế giới hiện thực theo lần lượt, hiện tại Tô Bạch chỉ có thể đoán được Huân Nhi lấy thân phận người thực tập để đi vào trong đó, chỉ cần cô ta bám trụ được, đến sau cùng, dựa vào thói quen của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ không cố ý làm khó người thực tập.
- Mẹ nó, cậu lại cúp điện thoại của tôi…
Trong phòng ngủ, Sở Triệu nằm trong một đống chai rượu, oán hận ném di động ra ngoài, điện thoại di động rơi trên nền nhà, phát ra một tiếng giòn vang, màn hình di động vỡ nát.
Thế nhưng, đúng lúc này, di động lại vang lên:
“Chào mừng các vị thính giả đang nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì ở chỗ này, tên không có ý nghĩa gì cả…”
- Mẹ nó… Cái quỷ gì thế…
Sở Triệu say rượu hét to.
…..
Tô Bạch không có hỏi hòa thượng rốt cuộc ở đảo Tần Hoàng bận rộn chuyện gì, lúc trước hòa thượng vì chuyện này mà đi tìm Tô Bạch, chỉ là vẫn bị Tô Bạch từ chối, cho dù hôm qua hòa thượng vừa mới trấn an tinh thần cho hắn, nhưng Tô Bạch vẫn không có ý định hỏi hòa thượng đang bận gì, có cần hỗ trợ hay không, bởi vì Tô Bạch hiểu, lúc không có quan hệ lợi ích, hòa thượng vẫn tương đối là hòa thượng tốt, mặt mũi hiền lành, một khi xuất hiện gút mắc liên quan đến lợi ích, hòa thượng trở mặt, thật đúng là lục thân không nhận.
Tô Bạch không hứng thú với hải sản, hơn nữa bây giờ đang là mùa du lịch ở nơi này, rất đông du khách đến đây, những nhà hàng nổi tiếng đều quá tải, Tô Bạch lười đến, hắn ăn tạm một bát mỳ ở ven đường, sau đó dự định ngồi tàu đến Bắc Kinh hoặc Thiên Tân rồi về Thượng Hải, dù sao tiểu gia hỏa vẫn còn đang ở Thượng Hải, tuy có Cát Tường chăm sóc cậu bé, Tô Bạch không cần quá lo lắng, nhưng từ lúc ở trong thế giới chuyện xưa đi ra ngoài, Tô Bạch không thật sự có nhiều thời gian ở cạnh tiểu gia hỏa, đối với một người đã coi tiểu gia hỏa như con trai của mình mà nói, Tô Bạch thật đúng là cảm nhận được một loại cảm giác tra tấn của cha mẹ khi nhớ đến con cái.
Trong lòng Tô Bạch đã sớm đưa ra quyết định, nếu như sau này nhất định phải tiếp tục sống với Phát Thanh Khủng Bố, hắn không có ý định có con của mình, có tiểu gia hỏa là đủ rồi, ngộ nhỡ sau này hắn chết, Tô Bạch tin tiểu gia hỏa có thể tự mình sống tốt, nếu không, một khi chính bản thân hắn lưu lại thân sinh cốt nhục của mình gì đó, thật đúng là… Phiền phức.
Quan hệ giữa tiểu gia hỏa và Tô Bạch rất đặc biệt, cậu bé được Tô Bạch đưa ra từ thế giới chuyện xưa, Tô Bạch hy vọng cậu bé có thể trưởng thành giống như một người bình thường, cho dù không có hắn ở bên.
Có lẽ bản tính của hắn vẫn luôn ích kỷ như thế, bởi vì chính mình không muốn sau khi có con đẻ, lại để nó trở thành cô nhi như mình.
Chẳng qua hiện tại có việc cần làm, hắn cần nhanh chóng đưa tên tiểu gia hỏa vào trong hộ khẩu, đồng thời làm giấy tờ nhận nuôi, đối với Tô Bạch mà nói, những việc này không có khó khăn gì, trên thực tế ở Trung Quốc, phần lớn cơ quan nhà nước đều “nể mặt” những nhân vật có sức ảnh hưởng, chỉ là Tô Bạch cảm thấy việc đặt tên cho tiểu gia hỏa là một chuyện nghiêm túc và trang trọng, hắn không thể gọi điện thoại sai người đi làm, vẫn nên tự mình đi làm thì tương đối tốt hơn, dù sao chuyện mà hắn có thể làm cho tiểu gia hỏa, thật ra không nhiều.
Cha mẹ hắn cứ thế rời đi, để lại khối tài sản giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, đáng tiếc con của bọn họ hình như không có phúc tiêu xài cả đời, may mà còn có một đứa cháu.
Tiểu gia hỏa vẫn theo họ “Tô”.
Điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tiệm mỳ mà hắn vào nhìn như khá tốt, nhưng ăn được hai miếng, thật đúng là không ăn nổi nữa, Tô Bạch đành phải tính tiền đi ra, cho dù như thế nào, nếu như đã đi một quãng đường dài đến thành phố ven biển, cũng phải ăn một bữa cơm.
Đúng lúc sau quán mỳ có một quán ăn chay, giống như của chùa miếu, Tô Bạch đi vào trong, bên trong nhân viên phục vụ đều là các tiểu tăng trẻ tuổi, ngồi ở trước quầy thu ngân là một hòa thượng trung niên mặt mày bóng loáng, cũng không biết đây là một nhà hàng đặc biệt hay thật đúng là thuộc về sản nghiệp trong chùa.
- Thí chủ, cậu ăn gì?
Hòa thượng thấy Tô Bạch đi vào, nhiệt tình chào hỏi.
Trên vách tường có dán rất nhiều món ăn, đều là món chay.
Tô Bạch chọn mấy món, sau đó hắn ngồi xuống chỗ trống.
Tuy nói hòa thượng thu ngân có vẻ hơi khéo léo đưa đẩy, lõi đời một chút, cùng với hình tượng cao tăng của Thất Luận khác nhau rất xa, nhưng không thể không nói, cơm chay của nơi này thật đúng là rất ngon, rất có hương vị riêng, Tô Bạch cảm thấy hài lòng.
Lúc đang ăn, bên ngoài có ba người khách đi vào, một người béo, hai người rất gầy, sắc mặt không giống với khỏe mạnh, hẳn là thời gian dài ở trong trạng thái không phân biệt ngày đêm.
Ba người đi vào, bọn họ chọn những món ăn chay có giá rẻ, loại thức ăn chay này chủ yếu là lấy số lượng để ăn cho no, trên cơ bản không thu lợi được mấy, hòa thượng thu ngân không vui lắm, nhưng vẫn lớn tiếng để nhà bếp chuẩn bị.
Ba người kia ngồi đối diện Tô Bạch.
Sau khi ngồi xuống, ba người thế mà đưa nắm đấm của mình xúm lại một chỗ, trong đó có một người khác lấy di động ra, đồng thời theo thứ tự nói:
- Tam ngũ bình!
- Bức lưỡng quyền!
- Đánh nhiều đánh thiếu là cái duyên!
Có lẽ là tổ chức tà giáo nào đó, Tô Bạch không chút để ý, cũng có thể là ba kẻ tự kỷ đến đây ăn cơm, thuận tiện chơi một trò nào đó, chờ chính mình ăn gần no, Tô Bạch uống thêm một chén canh, chuẩn bị đi tính tiền.
Một tiểu tăng cầm hóa đơn đến nhìn thấy Tô Bạch ăn hết đồ ăn chay, vẻ mặt vui sướng, chắp tay trước ngực.
- Thí chủ trân quý đồ ăn sẽ gặp may mắn.