Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 262 - Chương 262 Quan Hệ Nhân Quả

Chương 262

Quan Hệ Nhân Quả


Tô Bạch cười, đây coi như là một quy củ ăn cơm chay ở trong chùa, nhất định phải ăn sạch sẽ đồ ăn của mình, không để lại đồ thừa, để thừa thức ăn chính là bỏ lại may mắn, phúc phận, người xuất gia rất coi trọng điều này.


Khi còn nhỏ mẹ hắn tin phật, thường xuyên dẫn Tô Bạch đến chùa miếu cầu phúc và ăn chay, lúc ăn cơm, bà rất coi trọng việc ăn sạch sẽ đồ ăn, dĩ nhiên khi đó chùa miếu chưa thương nghiệp hóa nghiêm trọng như hiện tại, tăng nhân coi trọng những quy củ này, hiện tại phần lớn chùa miếu đã sớm không còn như xưa, rất nhiều chùa miếu giống như nơi đây, mở bán đồ ăn chay, mặc kệ khách hàng ăn thừa ít hay thừa nhiều.


Tiểu tăng nhìn thấy Tô Bạch ăn hết đồ ăn, có chút không nén được vui vẻ, trong đôi mắt trong veo của cậu bé thật đúng là có chút đơn thuần đáng yêu, một đứa nhỏ như vậy làm phục vụ trong quán ăn thật đúng là chậm trễ, đáng tiếc hắn không phải hòa thượng, mà hòa thượng Thất Luận kia có lẽ cũng không có hứng thú khai chi tán diệp, thu nhận đệ tử.


Sau khi tính tiền, Tô Bạch rời khỏi quán ăn chay, dự định bắt xe đến trạm xe lửa, chỉ là Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra mình bị theo dõi.


Ba người theo dõi một người, thật đúng là thú vị, hơn nữa thủ đoạn theo dõi này rất thấp, đoán chừng chỉ cần là một người bình thường, tâm tư hơi tỉ mỉ liền có thể phát hiện ra điểm này, chứ đừng nói đến loại người như Tô Bạch.


Bỗng nhiên hắn có loại cảm giác dở khóc dở cười, chẳng lẽ hôm nay hắn còn gặp phải ăn cướp?


Chẳng qua Tô Bạch còn cố ý đi sát lề đường, hắn không muốn tìm phiền phức, cũng lười đi thu dọn mấy tên trộm ngốc nghếch, Tô Bạch không đến mức nhàm chán như thế.


Một chiếc taxi dừng ở phía trước Tô Bạch, Tô Bạch ngồi lên xe.


Sau khi xe lăn bánh, Tô Bạch nhìn thấy ba kẻ kia còn đang đứng ở bên lề đường, vẻ mặt hậm hực, hiển nhiên là cảm thấy dê béo vào miệng rồi còn chạy mất, nhưng hình như bọn chúng còn hơi có vẻ giống như trút được gánh nặng, có lẽ bọn chúng vừa mới tụ lại một chỗ, chưa có chính thức đi trộm cướp, đối với loại nghề này còn có cảm giác e ngại theo bản năng, giống như lần đầu tiên của nam và nữ, luôn cảm thấy sợ hãi với lần đầu tiên, còn những lần sau đó, không còn cảm giác này nữa.


- Ba người kia, xương trán rất lớn, xương chậu hẹp nhìn là tướng mất tài, vẻ mặt ảm đạm, đoán chừng sắp có tai ương lao ngục.


- Hẳn là mấy kẻ cờ bạc dự định bí quá hóa liều, bọn họ chính là mắt mù mới tìm đến người như anh.


Tài xế vừa ấn còi thúc giục người bên cạnh nhường đường, vừa trêu chọc.


Tô Bạch lấy thuốc lá của mình ra, đưa cho tài xế một điếu, Tô Bạch giúp anh ta châm lửa, rất nhanh, trong miệng mỗi người đều có một điếu thuốc.


- Cảm ơn.


Tô Bạch nhả một vòng khói rồi nói.


- Cảm ơn gì chứ, thật ra tôi cũng không nghĩ đến chuyện anh có thể còn sống đi ra, sau khi Trần Hân Di chết, người có năng lực xuyên qua là anh, đúng không?


Tài xế một tay lái xe, một tay hút thuốc.


- Đúng thế, là tôi.


Tô Bạch trả lời.


- Vận khí đó của anh thật đúng là không tồi, lần đó số phiếu của Trần Hân Di cao hơn anh một phiếu, cũng coi như đám người kia phạm phải sai lầm, vòng bỏ phiếu tiếp theo, người có số phiếu cao nhất hẳn là anh, trừ khi phát sinh một biến cố thật sự lớn, đủ để phá vỡ quan niệm của tất cả mọi người.


- Bởi vì xử lý nguyên nhân cái chết của anh, cho nên sau khi Trần Hân Di chết, quy tắc của thế giới chuyện xưa an bài cho anh tử vong, lần bỏ phiếu tiếp theo, mặc dù tôi có số phiếu cao nhất, nhưng quy tắc của nó phán định lượt này, không có người nào chết, tôi may mắn sống thêm một vòng.


- Ha ha, vận khí thật tốt.


Tài xế đạp phanh lại, dừng ở trước đèn đỏ:


- Lúc đầu tôi không thể nói quá nhiều, chỉ có tùy tiện nói mơ hồ một chút, nếu không sẽ bị quy tắc của chuyện xưa thay đổi, cải biến ý tứ của lời nói, thật ra khi đó tôi cũng không chờ mong anh có thể nghe được chuyện gì.


- Chẳng qua dù sao khi đó tôi có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ cũng là nhờ vào hồng phúc của anh, người phụ nữ Trần Hân Di kia, ở khách sạn hay là cảnh tượng, tôi muốn giết cô ta, khả năng không dễ, thậm chí đến sau cùng là tôi giết cô ta hay là cô ta giết tôi còn không rõ, may mắn cô ta bị chết vì bỏ phiếu, khi đó quả thật tôi có chút dở khóc dở cười, bản thân mình đã chuẩn bị tâm lý sinh tử với đối thủ, cuối cùng đối thủ cứ thế chết đi, có lẽ cô ta cũng cảm thấy rất phiền muộn.


- Anh rất thành thật.


Tô Bạch cười nói.


- Một đổi một, anh vô tình giúp tôi, tôi cũng giúp anh, hai ta không ai nợ ai, cho nên lát nữa sau khi anh đến nhà ga, tôi vẫn dựa theo đồng hồ tính tiền để thu phí.


- Không phải người dân ở đảo Tần Hoàng rất nhiệt tình hiếu khách à?


- Cho dù hiếu khách đến mức nào cũng phải ăn cơm.


Tài xế trả lời:


- Sắp đến nơi rồi, lối rẽ phía trước là đến, đúng rồi, sao anh lại đến đảo Tần Hoàng vậy? Vừa rời khỏi thế giới chuyện xưa liền đi du lịch à? Tâm trạng anh cũng thật tốt.


Tô Bạch vỗ vai tài xế:


- Vừa ra khỏi thế giới chuyện xưa liền đi lái xe taxi kiếm tiền nuôi gia đình như anh, hình như tâm trạng của anh còn tốt hơn tôi thì phải?


Tần Dương thở dài:


- Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.


Tần Dương lái xe đến trước cửa nhà ga của đảo Tần Hoàng, chỉ vào ven đường rồi nói:


- Anh muốn ăn uống gì thì mua bên ngoài, đồ trên xe lửa rất đắt, không có lời.


Tô Bạch đột nhiên cảm thấy buồn cười:


- Anh có cần tiết kiệm thế không?


Tần Dương cũng cười, xua tay nói:


- Tôi có một đứa nhỏ ba tháng và một người vợ có sức khỏe không tốt, ngày thường tôi đã quen tiết kiệm, anh nhìn xem, thuốc lá tôi hút, ba đồng một bao, nào có tiêu sái như anh.


- Anh không nên thiếu tiền mới đúng.


Tô Bạch nói.


Đúng thế, thính giả của Phát Thanh Khủng Bố, tuy không đến mức đại phú đại quý, nhưng lấy năng lực của mình, dưới điều kiện Phát Thanh Khủng Bố ngầm đồng ý làm điều kiện tiên quyết, việc làm cho cuộc sống của bản thân trôi qua dễ dàng, không phải là chuyện khó.


- Tiền do chính mình làm ra mới có thể yên tâm thoải mái tiêu, dùng năng lực của Phát Thanh Khủng Bố làm ra tiền cho người trong nhà tiêu, tôi sợ khiến cho bọn họ gặp phải nhân quả báo ứng, những thứ này, mình tôi gánh chịu là được.


Tần Dương ném đầu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi tiêu điều, hiển nhiên, người đàn ông có thể áp chế năng lực của mình, tiếp tục giống như trước đây đạp chân ga để kiếm tiền nuôi gia, đình, áp lực mà anh ta phải thừa nhận, cũng như tâm tính đáng sợ kia của anh ta, quả đúng là khiến cho người ta tặc lưỡi.


Tô Bạch chợt nhớ đến cha mẹ của mình, sau đó lại nghĩ đến bản thân hắn, cuối cùng nghĩ đến tiểu gia hỏa.


Đây có tính là một loại nhân quả báo ứng không?


Sau khi xuống xe, tạm biệt với Tần Dương, Tô Bạch thật đúng là đi đến siêu thị ở đối diện mua hai chai nước và một phong kẹo cao su, sau đó đi thẳng đến nhà ga.


Vào chỗ bán vé, mua vé, Tô Bạch ngồi chờ trong đại sảnh.


Lúc gần đến giờ lên tàu, Tô Bạch chuẩn bị đứng dậy xét vé, ngay lúc này, sâu trong lòng hắn bỗng nhiên cảm ứng được một trận lạnh lẽo thấu xương, thậm chí loáng thoáng có ảnh hưởng đến sát khí cương thi trên người hắn.


Chương 262

Bình Luận (0)
Comment