Chương 263
Món Hời
Tô Bạch yên lặng cúi đầu, che lại vẻ mặt vặn vẹo của mình, không biết vì sao sát khí cương thi trong cơ thể của hắn bỗng nhiên giống như muốn sôi trào ra, nếu như không phải Tô Bạch phản ứng nhanh, kịp thời kìm lại, có lẽ bây giờ hắn đã biến hình trước mặt nhiều người.
Tô Bạch bắt đầu tìm kiếm, ánh mắt hắn đảo quanh, cuối cùng Tô Bạch phát hiện nơi phát ra lực lượng ảnh hưởng đến hắn.
Là ở trong nhà vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh của nhà ga.
Tô Bạch lảo đảo đi vào trong, trên đường đi hắn còn va phải mấy người, mấy người kia thấy dáng vẻ này của Tô Bạch còn cho rằng hắn mắc bệnh hoặc là nghiện hút, không dám đến gần, tất cả đều nhanh chóng tránh đi.
Tô Bạch vội vàng đi vào nhà vệ sinh nam, hắn nhanh chóng đi đến buồng cuối cùng, đưa tay ra mở cửa, thế nhưng cửa lại bị khóa trái từ bên trong.
Tô Bạch không chút do dự, nâng chân lên, đạp xuống.
Ầm!
Cửa phòng bị đá văng ra, Tô Bạch nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bất tỉnh nhân sự trong đó, trong ngực anh ta còn có một thứ mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được, nó đang phát sáng.
Trên người đàn ông văng vãi phân và nước tiểu, hiển nhiên là lúc đang đi ngoài thì thứ đồ kia bỗng nhiên phát tác, dẫn đến việc ngay cả chùi đít, anh ta cũng không kịp làm, thậm chí còn không ý thức được việc mình đã hôn mê, vẫn tiếp tục chuyện giang dở mình đang làm.
Tô Bạch không lo được bẩn, hắn lấy thứ kia từ trong ngực người đàn ông ra, sau đó lùi về sau mấy bước.
Thứ này được cuộn tròn, sau khi mở ra, Tô Bạch phát hiện ra đây là một bức tranh rất cổ xưa, hẳn là cùng loại với phương thức vẽ tranh thủy mặc, lộ ra vẻ cổ kính.
Trong tranh vẽ một vùng biển rộng, trên cao còn có mặt trăng tím, lúc Tô Bạch nhìn thấy mặt trăng tím này, sát khí cương thi trong người hắn giống như càng thêm khó lòng khống chế, mặt trăng tím, mặt trăng tím trong bức tranh này chính là nơi dẫn dắt sát khí cương thi trên người hắn trỗi dậy.
Cũng may, tia nắng ban mai xuất hiện, mặt trăng tím dần dần tiêu tán, ánh nắng bắt đầu chiếu rọi.
Tô Bạch thở phào một hơi, bức tranh này không đơn giản.
Điều này không khỏi khiến cho Tô Bạch nhớ đến ma trên núi ở trong thế giới chuyện xưa cương thi tiên sinh, ma tồn tại trong bức tranh, mặc dù bức tranh này không có loại uy áp như nó, nhưng hiển bức tranh này không tầm thường, nó có thể dẫn dắt sát khí cương thi trong người hắn, đủ để thấy được sự trân quý của nó.
- Chẳng lẽ hòa thượng đang tìm cái này?
Tô Bạch mỉm cười, thật đúng là có khả năng này, dù sao ở thế giới chuyện xưa lần trước, hắn và hòa thượng cùng nhau nhìn thấy bức tranh kia, sau đó có khả năng anh ta đã gặp hoặc nhớ tới chuyện gì đó, cho nên cố ý đến đảo Tần Hoàng để tìm thứ tương tự.
- Tiện nghi cho mình rồi.
Tô Bạch cầm điện thoại di động, chụp ảnh người đàn ông đang ngất xỉu trong nhà vệ sinh để sau này trở về, hắn sẽ cho người đi thăm dò thân phận của anh ta. Sau khi làm xong, Tô Bạch đi ra rồi đóng cửa phòng lại, dù sao sắp đến giờ xe lửa chạy, nếu còn chậm trễ, hắn sẽ lỡ mất chuyến tàu.
Bởi vì là chuyến giữa trưa, cho nên rất ít hành khách, nơi này không có mấy người.
Chờ sau khi xe lửa chạy, Tô Bạch ung dung lấy nước ra uống, sau đó hắn lấy bức tranh kia ra, lần này cảnh sắc trong đó thay đổi rất lớn, mặt biển yên bình, trời trong gió nhẹ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Chỗ kỳ lạ trong bức tranh này thật đúng là không ít.
Góc phải của bức tranh có mấy con dấu, một con dấu cát tường, một con dấu có phong cách giống Nhật Bản, còn có ấn ký, không giống như là của con người cho lắm.
Hiển nhiên bức tranh này đã từng được ba người cất giữ, trong đó có cả người nhật sưu tầm.
Tô Bạch bỗng nhiên nhớ đến chiếc rương đồng kia, sau này nó bị mập mạp lấy mất, Tô Bạch vẫn luôn không qua đòi, bởi vì cũng không có lý do gì để đòi, dù sao chiếc rương đồng này thiếu chút nữa đã hại chết Cửu ca, vào thời điểm đó, Tô Bạch thật đúng là không đủ năng lực để chiếm lấy chiếc rương kia, chẳng qua bức tranh này, ngược lại Tô Bạch dự định giấu kỹ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Bạch vang lên, là hòa thượng gọi wechat đến.
- Cậu trở về rồi à?
Tô Bạch khẽ nheo mắt lại, rất rõ ràng, bên phía hòa thượng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ không chỉ là thân thể xảy ra ngoài ý muốn mà chính là thứ hòa thượng muốn tìm xảy ra việc ngoài ý muốn, mọi chuyện không thể trùng hợp như thế, xem ra bức tranh này chính là thứ mà hòa thượng muốn tìm.
Tô Bạch đặt bức tranh sang một bên, sau đó chuyển sang chế độ gọi video, rất nhanh, hòa thượng đồng ý trò chuyện.
Hòa thượng đang ở trong góc tối, ánh sáng yếu ớt, hơn nữa trên mặt anh ta còn có mấy vết thương, hẳn là vừa chiến đấu qua, nhưng không phải vấn đề lớn gì.
Bối cảnh bên video Tô Bạch chính là thùng xe lửa, hắn cố ý quay đến.
- Cậu thật sự chỉ đến tìm bần tăng để nói chuyện?
Hòa thượng thấy Tô Bạch ngồi trên xe trở về, anh ta có chút cảm thấy khó tin, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, đối với Tô Bạch mà nói, việc tìm đến anh ta để nghe lời khuyên, sau đó không làm gì khác liền trở về, chuyện này thật đúng là hợp với phong cách của Tô Bạch.
- Nói nhảm, tôi còn muốn về làm hộ khẩu cho con trai tôi.
- A di đà phật, thuận buồm xuôi gió.
Câu này của hòa thượng là nói cho tiểu gia hỏa, lúc trước hòa thượng và Gia Thố cùng nhau cầu phúc cho tiểu gia hỏa, có thể nói hòa thượng là một nửa cha nuôi của cậu bé.
- Anh cũng thế.
Hai người đàn ông rất nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Tô Bạch đặt bức tranh vào trong balo của hắn, sau đó hắn hạ ghế, nằm xuống.
Chẳng qua nhìn như đang buông lỏng, nhưng Tô Bạch căn bản không có lơ là, bởi vì người cầm bức tranh này, nhưng cuối cùng lại bị hôn mê trong nhà vệ sinh kia, rõ ràng chỉ là một người bình thường, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ anh ta chỉ là một chân chạy, không phải là người nắm giữ bức tranh này, hòa thượng vì nó mà bận rộn lâu như vậy, nếu như nó bị một người bình thường mang đi, hiển nhiên là một loại vũ nhục hòa thượng.
Tên gia hỏa kia hẳn chỉ là người được thuê để cầm đồ, hiển nhiên có người muốn che giấu tai mắt của hòa thượng, cố ý để một người bình thường mang bức tranh này đi, đối phương đã đi đến nhà ga, như vậy rất rõ ràng, kẻ chân chính cùng hòa thượng cướp đoạt bức tranh này ở đảo Tần Hoàng đang ở nhà ga, thậm chí rất có thể kẻ đó đang ở trong chuyến xe này.
Vận khí của hắn tốt, nửa đường nhặt được tiện nghi, Tô Bạch đã làm tốt chuẩn bị phản đòn, nếu hắn an ổn trở về Thượng Hải, Tô Bạch sẽ cất bức tranh này trong nhà, có Cát Tường trông giữ, cho dù sau này hòa thượng có biết bức tranh ở chỗ hắn, anh ta cũng không dám trộm.
Chẳng qua hiện tại, hắn nhất định phải cẩn thận gấp đôi, dù sao nơi này cũng không phải sân nhà.