Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 264 - Chương 264 Chỉ Bị Phẫn Nộ Làm Cho Choáng Váng

Chương 264

Chỉ Bị Phẫn Nộ Làm Cho Choáng Váng


Lúc này, cánh cửa cảm ứng trên khoang xe lửa mở ra, một người đàn ông có dáng vẻ tiều tụy, mặc áo Tshirt, vừa gọi điện thoại vừa đi đến, hẳn là đi đến toa VIP.


- Làm thuê chính là làm thuê, đời này tôi cũng không kinh doanh, chỉ trộm mấy thứ này mới có thể duy trì được cuộc sống, đối với tôi mà nói, cảm giác đi vào nhà giam giống như về nhà về vậy, tôi đi cả năm, đến ngày 30 tết mới quay về nhà, dù sao cảm giác được bảo vệ trong đó tốt hơn ở trong nhà nhiều, ở nhà một mình rất nhàm chán.


- Đúng rồi, anh nói anh không có tiền ăn cơm? Được rồi, anh gửi số tài khoản đi, tôi nhắm mắt chuyển tiền cho anh vậy, nhiều ít cũng là cái duyên, đúng không?


Từ khi đi vào, người đàn ông vừa lớn tiếng nói chuyện điện thoại, vừa tự nhiên đi qua bên người Tô Bạch, thấy Tô Bạch đeo kính râm nằm đó, hô hấp vững vàng, hẳn là ngủ thiếp đi, anh ta tiếp tục lớn tiếng nói chuyện điện thoại, sau đó đi đến chỗ ngồi phía sau Tô Bạch.


Bỗng nhiên, anh ta vươn tay ra, lấy một tốc độ rất nhanh lại thành thạo đem chiếc balo được đặt ở bên người Tô Bạch nhấc lên, trong lòng âm thầm vui vẻ, quay người chuẩn bị rời đi, ai biết được, anh ta vừa mới ngẩng đầu liền phát hiện trán mình lạnh lẽo, họng súng của địa ngục hỏa shotgun đã chỉ thẳng vào trán anh ta.


- Tôi nói này người anh em, anh đi ra ngoài còn mang theo đạo cụ để cosplay à?


Tô Bạch mỉm cười.


Sau đó bóp cò súng.


- Pằng!


Phát súng này của Tô Bạch rất dứt khoát, rất quả quyết, không chút dây dưa dài dòng, không chút nào chần chờ.


Dường như ngay cả chính đối phương cũng không ngờ đến Tô Bạch lại trực tiếp như thế, không nói hai lời liền nổ súng.


Uy lực của địa ngục hỏa shotgun dĩ nhiên là đáng sợ, nhưng người có dáng vẻ cà lơ cà phất kia, vào lúc này, phong thái của anh ta đột nhiên thay đổi, lập tức há miệng, từ trong miệng anh ta xuất hiện một con rắn trắng.


Con rắn kia thè lưỡi bò ra ngoài, nhưng vẫn bị địa ngục hỏa shotgun bắn nát, thân thể bị bắn nát của nó hóa thành ánh sáng trắng, bao trùm lên người anh ta, hóa giải uy lực còn sót lại trong lần này của địa ngục hỏa shotgun.


- Này…


Đối phương dự định gọi một tiếng.


Nhưng một giây sau, đối phương lại phát hiện ra Tô Bạch… Thế mà từ từ nhắm hai mắt lại.


- Tên ăn trộm chết tiệt, dám trộm đồ của mình, mình rất tức giận, mình muốn giết tên trộm vặt này, trong balo có di vật mẹ để lại cho mình, nó có rất nhiều kỷ niệm, trong lòng mình cảm thấy phẫn nộ, bi thương, mình không kiềm chế được, mình muốn giết anh ta!


- Mình không quan tâm gì cả, chỉ bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng!


Đối phương: “…”


Đối mặt với việc Tô Bạch từ từ nhắm mắt lại nói chuyện một mình, anh ta cảm nhận được sâu sắc ác ý, anh ta dĩ nhiên biết tại sao Tô Bạch lại nói ra những lời ngây ngốc như thế, cũng hiểu Tô Bạch làm như thế nghĩa là gì.


Thật độc ác!


Thật ra, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, khi đối phương chuẩn bị trộm balo của hắn, Tô Bạch đã làm tốt tất cả chuẩn bị, lúc anh ta cầm balo của hắn lên, trong nháy mắt Tô Bạch đã lấy súng ra, trực tiếp bóp cò súng.


Tô Bạch sẽ không cho rằng đối phương chỉ là một tên trộm đơn giản, trên xe lửa, khắp nơi đều là camera giám sát, ăn trộm đồ ở chỗ này, quả thật là có chút ngu xuẩn, hơn nữa không có chuyện trùng hợp như thế, hắn vừa mới nhặt được thứ mà hòa thượng và kẻ nào đó vẫn luôn tranh đoạt liền hấp dẫn ăn trộm.


Cộng thêm cách ăn mặc của Tô Bạch, trên người hắn không phải quần áo hàng hiệu gì, nhìn giống như một sinh viên bình thường, có gì đáng để ra tay sao?


Dĩ nhiên, tuy trong lòng Tô Bạch đã nhận định đối phương là thính giả, nhưng Tô Bạch không thể nói ra.


Phát Thanh Khủng Bố quy định, trong thế giới hiện thực, nếu như vô duyên vô cớ tiến hành công kích và ra tay với một thính giả khác sẽ tạo nên phản phệ quan hệ nhân quả rất lớn, bây giờ Tô Bạch nhắm hai mắt lại, dáng vẻ không quan tâm, bày ra thái độ bởi vì mình bị trộm đồ, cho nên dưới cơn nóng giận, bắt đầu trả thù.


Dù cho chuyện này có vẻ lừa mình dối người.


Dù cho chuyện này rất giả dối.


Nhưng Tô Bạch không muốn bản thân mình dính dáng đến quá nhiều quan hệ nhân quả, thế giới chuyện xưa lần trước, Tô Bạch cảm thấy sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ hiện thực, Phát Thanh Khủng Bố đã chiếu cố hắn rất nhiều, Tô Bạch hiểu rõ, một khi chính mình dính quá nhiều quan hệ nhân quả, trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, hắn sẽ không thoải mái được như thế nữa.


Mặc dù nói đối phương là thính giả trộm đồ của mình, thật ra chính bản thân hắn và anh ta đã sinh ra mối quan hệ nhân quả, Tô Bạch ra tay với anh ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng Tô Bạch đã quen cẩn thận, ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên phát bệnh, không quan tâm đến mọi thứ, lật bàn lên, bình thường Tô Bạch rất chú ý đến chi tiết này.


- Pằng!


- Pằng!


- Pằng!


Liên tiếp ba tiếng súng vang lên, ở khoảng cách gần như thế, đối phương bị địa ngục hỏa shotgun đánh giết, vậy mà lại bày ra tư thế nhà nhà binh, đưa hai tay ra chống đỡ, quanh người anh ta ngưng tụ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, chống đỡ hai phát súng đầu tiên, nhưng đến phát súng thứ ba, đối phương quả thật không ngăn được nữa, cả người bị bắn bay ra ngoài, đập nát mấy chiếc ghế ngồi, rơi xuống mặt đất, trước ngực chập trùng, trong miệng còn phun ra ngụm máu tươi.


- Mẹ nó, đừng đánh nữa, tôi phục, tôi phục.


Đối phương lập tức kêu lên.


Tô Bạch cắn răng, tiếp tục cầm súng, nghe thấy giọng nói của đối phương, Tô Bạch vẫn tiếp tục chuyển hướng họng súng.


- Còn tiếp tục? Cậu thật sự muốn không chết không thôi sao?


Đối phương đấm mạnh một quyền vào trên cửa sổ xe, cửa sổ xe nhìn rất kiên cố, trực tiếp bị đập bể, sau đó anh ta nhảy thẳng ra ngoài.


Đây không phải xe lửa thời chiến sĩ du kích, đây là đường sắt cao tốc, dưới điều kiện tốc độ cao như thế nhảy ra ngoài, lực quán tính dĩ nhiên rất đáng sợ, cho dù là thính giả cũng rất có thể ngoài ý muốn tử vong.


Lần này cuối cùng Tô Bạch cũng mở mắt ra, thu súng lại, nhấc balo của mình lên nhìn một chút, khung cảnh xung quanh bởi vì nổ súng mà trở nên hỗn loạn, Tô Bạch rời khỏi vị trí trung tâm của xe lửa, chuyện nơi này hắn không cần quá lo lắng, những chuyện gây ra hiệu ứng công chúng sẽ có Phát Thanh Khủng Bố đi chùi đít.


Tô Bạch cứ thế đứng ở trên lối đi nhỏ của xe lửa, không bao lâu sau, xe lửa đến Bắc Kinh, Tô Bạch xuống xe.


Mấy ngày nay, thời tiết ở Bắc Kinh tương đối tốt, Tô Bạch khoác balo đi đến sân bay quốc tế.


Trên đường đi, Tô Bạch rất bình tĩnh nhưng cũng rất cẩn thận.


Khi còn chưa tới Thượng Hải, khi còn chưa đặt thứ này ở trong nhà có Cát Tường canh giữ, Tô Bạch còn phải duy trì cảnh giác cao độ, hòa thượng và tên gia hỏa kia tranh đoạt bức tranh này lâu như thế, nó nhất định có tác dụng rất lớn, hơn nữa sự thần kỳ của nó, Tô Bạch đã chứng kiến qua.


Đồ vật đã rơi vào trong tay hắn, hắn dĩ nhiên không có đạo lý ném ra ngoài.


Ở trong sân bay quốc tế, Tô Bạch gọi một ly café và một phần ăn sáng, hắn đặt balo ở bên cạnh mình, lẳng lặng chờ đến giờ đăng ký.


Chung quanh có không ít người đi tới đi lui.


Chương 264

Bình Luận (0)
Comment