Chương 265
Lại Là Bức Tranh Kia
Tô Bạch không cảm thấy mình thần hồn nát thần tính có gì là không đúng, thậm chí, ngay trước khi hắn đăng ký, hòa thượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, Tô Bạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, năng lực của thính giả vốn dĩ không thể dùng suy nghĩ của người thường để phân tích, hơn nữa người tranh đoạt bức tranh này không chỉ có hòa thượng và người kia, khả năng lớn còn có người khác.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài còn có yêu cầu gì nữa không?
Một nhân viên phục vụ đi đến, mỉm cười hỏi.
Tô Bạch lắc đầu, ra hiệu mình không cần, đúng vào lúc này, Tô Bạch phát hiện ra chiếc balo hắn luôn mang theo trên lưng truyền đến cảm giác ấm áp, Tô Bạch dùng tay giữ lấy balo, đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Nhiệt độ trong bức tranh không ngừng tăng lên, lúc này Tô Bạch bỗng nhiên hiểu ra vì sao kẻ chân chạy kia lại cầm bức tranh đến nhà vệ sinh, bởi vì bức tranh bắt đầu bốc khói.
Không phải là khói của lửa, mà chính là một làn khói xanh lượn lờ, người ở sân bay đông hơn rất nhiều so với ở nhà ga, hơn nữa mật độ bảo vệ ở đây cũng dày hơn.
Tô Bạch đi vào trong một buồng vệ sinh, chẳng qua có vết xe đổ, Tô Bạch thật đúng là không dám ở thời điểm này còn thuận tiện đi vệ sinh, hắn nhanh chóng lấy bức tranh từ trong balo ra.
Trong bức tranh, bây giờ đang là buổi trưa, mặt trời đỏ rực nhô lên cao, nước biển dường như cũng đang bốc hơi.
Hiện tại cầm bức tranh trên tay đã có chút bỏng, giống như đang cầm một chiếc cốc đựng đầy nước sôi vậy, hơn nữa xu thế càng lúc càng nóng, Tô Bạch lo lắng không biết nhiệt độ của nó có lớn thành cái bàn ủi không.
- Phù…
Thật đúng là phiền phức, như vậy làm sao còn có thể mang lên máy bay được, không khéo người khác còn cho rằng hắn chế thuốc nổ, mang lên máy bay đánh bom liều chết.
Trong lúc nhất thời, Tô Bạch có chút không biết nên giải quyết như thế nào, chẳng qua cuối cùng Tô Bạch lựa chọn một phương án khá lạ, một phút sau, Tô Bạch thế mà lại đi ra chỗ bồn rửa tay, sau đó để bức tranh ở dưới vòi nước.
Trong lòng Tô Bạch nghĩ thầm, có lẽ thứ này không giống như những bức tranh bình thường, gặp nước liền hỏng mới đúng.
Dĩ nhiên, người bình thường cầm tới bảo vật cấp bậc này dĩ nhiên là nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, cũng chỉ có Tô Bạch mới dám trực tiếp để dưới vòi nước.
Tô Bạch nhanh chóng phát hiện ra một điểm khác thường, nước máy cứ thế xả xuống, dung nhập vào trong bức tranh, chờ đến khi nhiệt độ của bức tranh khôi phục lại bình thường, Tô Bạch mở bức tranh ra liền phát hiện khung cảnh trong đó đã biến thành mưa rào tầm tã từ trên trời rơi xuống, mặt trời hoàn toàn bị mây đen che phủ.
- Thật đúng là thú vị.
Tô Bạch đặt bức tranh vào trong balo, đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau một trận giày vò, ngoài sảnh sân bay cũng vang lên thông báo chuẩn bị lên máy bay, Tô Bạch đeo balo, nơi này không thích hợp để nghiên cứu bí mật của bức tranh, chờ sau khi về đến nhà, hắn có rất nhiều thời gian để nghiên cứu, rốt cuộc trong này có huyền cơ gì mà đáng để cho đám người hòa thượng tranh giành cấu xé lẫn nhau ở đảo Tần Hoàng lâu như thế.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, lúc đầu Tô Bạch vẫn duy trì cảnh giác, hiện tại hắn bắt đầu buông lỏng.
Cho dù thế nào, Tô Bạch vẫn không tin đám người hòa thượng biết bay, sau đó lên trời cướp đồ, tuy ở trong mắt người bình thường, năng lực của thính giả rất khoa trương, nhưng không đến mức siêu phàm.
- Tiên sinh, anh có uống gì không?
Hai nữ tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống đến.
- Cho tôi nước khoáng, cảm ơn.
Nhận lấy cốc nước, Tô Bạch đặt ở giá đỡ trước mặt mình, sau đó mở bức tranh ra.
Lúc này máy bay đã bay qua tầng mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, rất chói mắt nhưng cũng rất dễ chịu, Tô Bạch không kéo màn che nắng xuống như những người khác mà chính là để nguyên như thế.
Ánh nắng rực rỡ cũng chiếu xạ lên bức tranh, khung cảnh mưa gió bắt đầu thay đổi.
Tô Bạch cầm cốc nước lên uống một ngụm, lẳng lặng chờ đợi sự thay đổi của nó, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như bức tranh này không có tác dụng gì đặc biệt với hắn, hắn có thể đưa nó cho tiểu gia hỏa làm đồ chơi cũng khá thú vị, thú vị hơn đọc sách nhiều.
Nhưng mà rất nhanh, tay cầm cốc nước của Tô Bạch run lên, bởi vì trong tranh xuất hiện hình ảnh khiến cho Tô Bạch không thể tưởng tượng nổi.
Trong tranh không còn là biển rộng, không còn là mưa to, mà chính là một cánh đồng cỏ rộng lớn.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa là một màu xanh tươi khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu, ở một sườn núi, có một người phụ nữ và một bé trai đang dựa vào nhau ngồi trên đồng cỏ, hai mẹ con rất an nhàn.
Tay của Tô Bạch bắt đầu run rẩy, môi của hắn trắng bệch.
Bức tranh này, hắn đã từng thấy ở trong phòng làm việc của Edward Bennett.
- Bức tranh trong phòng làm việc kia, ông Edward Bennett rất thích, tôi cũng rất thích.
- Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, bóng lưng của bé trai kia hơi giống cậu sao?
….
Trong đầu Tô Bạch nhớ lại lúc hắn ở sở nghiên cứu tâm lý Edward Bennett, loly kia, à không đúng, là đại não chết tiệt giả dạng loly kia đã nói câu này.
Bà ta biết hắn, bởi vì lúc bà ta trả thù hắn đã nói, lúc trước bà ta nhận nhiều thống khổ trên tay cha hắn, bây giờ bà ta muốn trả lại trên người con trai ông.
Cho nên đại não kia, hoặc nói chính xác là bà ta và cha hắn có quen biết, hơn nữa còn là rất sâu xa, nếu không cha hắn sẽ không giữ lại đại não của bà ta, sau đó đưa đến sở tâm lý ở London nghiên cứu mấy chục năm như thế.
Tuy Tô Bạch không nguyện ý thừa nhận nhưng khi hắn còn nhỏ, cha mẹ hắn thường có những hành động kỳ lạ, cùng với việc hai người bọn họ cố gắng sắp xếp tài sản cho hắn, lại thêm việc mối quan hệ ly kỳ, ngoài ý muốn giữa Edward Bennett và cha mẹ hắn.
Tô Bạch suy đoán, lúc trước cha mẹ hắn nhất định là có bí mật nào đó.
Hơn nữa… Thái độ của Lệ Chi lúc chưa đi đối với hắn, Lệ Chi nói bởi vì lúc trước mẹ hắn đã giúp đỡ cô nhi viện, còn Lệ Chi là một thành viên trong đó, lời giải thích này, Tô Bạch vẫn luôn không tin.
- Ha ha, có cần bày ra vở kịch cũ rích như thế không.
Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, lúc biết rất có thể cha mẹ mình sẽ xuất hiện ở trong bức tranh này, trong lòng Tô Bạch nhiều thêm một loại cảm xúc thổn thức, ít đi suy nghĩ nhất định phải tìm hiểu.
Thậm chí có chút mất hết cả hứng.
Trên thực tế, trước khi đi vào thế giới chuyện xưa, Tô Bạch đã sắp xếp việc điều tra sở nghiên cứu tâm lý Edward Bennett, hiện tại đã có kết quả, dù sao năng lực của những thám tử tư kia là điều không thể nghi ngờ, tiền nào của nấy.
Sau khi Tô Bạch trở về thế giới hiện thực, hắn liền nhận được báo cáo, chẳng qua phần tài liệu báo cáo kia vẫn luôn bị Tô Bạch khóa trong két sắt ở nhà, ngay cả chính Tô Bạch cũng không có mở ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, thậm chí cũng rất hoang đường, điều khác biệt với mấy bộ phim truyền hình lâm ly bi đát theo mô tuýp cũ chính là, Tô Bạch là một cô nhi, đối với những chuyện của cha mẹ hắn, hắn không muốn đi sâu vào tìm hiểu, phần nhiều là do bản năng, hoặc nói một cách chính xác là một loại cảm giác ràng buộc về đạo đức.