Chương 266
Còn Có Bao Nhiêu Ngày Mai
Từ lúc còn rất nhỏ, Tô Bạch đã có thói quen một mình ngồi trước bàn ăn cơm rất lớn, lẳng lặng ăn những món ăn tinh xảo mà người giúp việc chuẩn bị…
Thói quen này kéo dài 10 năm.
Mẹ hắn là một người rất chú trọng đến lễ tiết, bà giống như một người phụ nữ quý tộc ưu nhã sống ở thời dân quốc.
Cho nên ngay từ rất nhỏ, Tô Bạch đã được quán triệt những loại lễ tiết này, cũng bị dưỡng thành thói quen này, nó không quá rườm rà như lễ tiết phương Tây, nhưng cũng có thể coi như cẩn thận tỉ mỉ.
Mỗi lần ăn cơm, trên bàn cơm sẽ có hai phần cơm riêng biệt thuộc về cha mẹ hắn.
Cho nên đối với Tô Bạch mà nói, trong 10 năm này, mỗi lần ăn cơm là một loại tra tấn, nhất là lúc cha mẹ hắn qua đời, bản thân hắn vẫn chỉ là một đứa bé bảy tuổi nhưng lại ngoan cường, ngu ngốc duy trì thói quen khi sống cùng cha mẹ.
10 năm, mỗi ngày đều trải qua loại tra tấn về tư tưởng này, sự tưởng niệm về cha mẹ, các loại ảnh hưởng về luân lý gia đình trong xã hội không một giây phút nào không kích thích Tô Bạch.
Mãi cho đến sau này, Tô Bạch quyết định rời khỏi khu nhà cũ, tự mình đến trường ở, hắn mới thoát khỏi lồng giam do chính mình tạo ra, chẳng qua sau đó Tô Bạch chợt phát hiện ra một chuyện, phần tính cách này của hắn, bị chính hắn cứ thế bóp méo trong 10 năm.
Lâu dài sống trong hoàn cảnh ngột ngạt, lâu dài cẩn thận tỉ mỉ, lâu dài sống trong bầu không khí hít thở không thông, ngược lại khiến cho trong lòng Tô Bạch sinh ra một loại tâm lý phản nghịch rất mãnh liệt.
Một loại xúc động muốn lật tung tất cả.
Những thứ này đã lặng yên không một tiếng động, thấm vào trong con người hắn trong suốt 10 năm.
Cho nên, cha mẹ hắn, ngoại trừ để lại tài phú khiến cho hắn không cần lo đến vấn đề cơm gạo tiền, thật ra bọn họ không làm hết trách nhiệm tương ứng của bậc làm cha làm mẹ, ít nhất ở Trung Quốc, thật đúng là không có nhiều cha mẹ không đủ năng lực đến mức khiến cho con mình chết đói.
Còn về phần tài sản mà cha mẹ để lại cho hắn.
Ha ha.
Vừa nghĩ đến đây.
Khóe môi Tô Bạch lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
Trước khi rời khỏi đảo Tần Hoàng, Tần Dương đã từng nói với Tô Bạch rằng, anh ta lo lắng nếu dùng năng lực của Phát Thanh Khủng Bố để kiếm tiền, sau cùng báo ứng sẽ đến trên gia đình anh ta.
Như vậy, sở dĩ Tô Bạch đi vào Phát Thanh Khủng Bố, có phải là vì…
- Tiên sinh, máy bay sắp hạ cánh, xin ngài thắt chặt dây an toàn.
Một nữ tiếp viên hàng không đi đến bên cạnh Tô Bạch nói, đồng thời cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Bạch.
- Ừm, cảm ơn.
Máy bay hạ cánh, Tô Bạch đeo balo của mình đi về phía bãi đậu xe, bỗng nhiên, chuông điện thoại của hắn vang lên.
Là Huân Nhi gọi đến.
Tảng đá trong lòng của Tô Bạch rơi xuống, cô ta còn sống đi ra khỏi đó, đúng thế, làm một người thực tập, ban đầu tỉ lệ sống sót luôn rất cao, chỉ cần không quá ngu ngốc liền có thể vượt qua.
Tô Bạch nhấn nút nghe máy, đầu dây bên kia vẫn luôn duy trì trầm mặc, Tô Bạch cũng thế.
Khoảng 1 phút sau.
Đầu dây bên kia mới nói:
- Tô Bạch, anh cũng trải qua chuyện kia à?
Giọng nói của Huân Nhi không mang theo bao nhiêu cảm xúc, nghe không rõ cô ta đang e ngại hay thấp thỏm lo âu.
- Ừ.
Tô Bạch lên tiếng, đồng thời bắt đầu gọi taxi.
- Được lắm, nơi vui như vậy, thế mà trước đó anh không nói cho tôi biết, lén chơi một mình.
- Loại chuyện này, có nói cho người khác biết, người ta cũng sẽ không tin, hơn nữa không phải cô muốn nói thì nói, chuyện này, dần dần cô sẽ hiểu.
Phản ứng của Huân Nhi nằm trong dự liệu của Tô Bạch, lúc trước, khi bốn người thành lập ra câu lạc bộ giết người, Tô Bạch là vì chính mình bị tâm thần, có đam mê giết người, Sở Triệu xuất phát từ tâm lý phản nghịch với gia đình, Cố Phàm là vì muốn theo đuổi Huân Nhi, còn Huân Nhi…
Đơn giản là vì kích thích.
Huân Nhi có vẻ ngoài xinh đẹp yếu đuối, nhưng lại có thân phận tùy viên quân sự của bộ phận ngoại giao ở nước ngoài, cô ta luôn theo đuổi cảm giác kích thích.
Có lẽ giống như hắn, đối với người khác, thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố là một loại tra tấn, nhưng đối với hắn và Huân Nhi, ở trong thế giới hiện thực, hai người bọn họ gần như không có ý chí phấn đấu, cũng không cần thiết phấn đấu, bản thân tiền tài không lo, Huân Nhi là phụ nữ, cô ta càng không có tham vọng nhiều về quyền lực và địa vị.
Cho nên ở trong Phát Thanh Khủng Bố, hai người bọn họ có thể tìm ra được một ý nghĩa khác của cuộc sống này.
Huân Nhi có ý với hắn, điểm này Tô Bạch hiểu rất rõ, nhưng hắn luôn coi Huân Nhi là bạn bè, không phải vì Cố Phàm, trên thực tế, Tô Bạch không phải loại người vì tình nghĩa anh em liền đem người phụ nữ mình thích giao cho anh em tốt, chẳng qua, hắn quả thật không có cảm giác với Huân Nhi.
- Bây giờ anh đang ở đâu?
Huân Nhi hỏi.
- Tôi vừa xuống máy bay, chuẩn bị về nhà.
- Tôi tới đón anh nhé?
- Không cần, tôi tự bắt xe về.
- Anh cũng thật kỳ lạ, thật đúng là không giống với dáng vẻ có tiền.
- Có tiền hay không có tiền, hiện tại đã không có quá nhiều ý nghĩa nữa, được rồi, tôi lên xe đây, lát nữa cô qua nhà tôi nhé, hiện tại chúng ta coi như là người cùng hội cùng thuyền, cũng cần trao đổi một chút.
- Không được, hôm nay tôi còn có việc, ngày mai đi.
Huân Nhi suy nghĩ một chút liền từ chối lời mời của Tô Bạch.
Tô Bạch vừa gọi điện cho Sở Triệu, nhưng không ai nghe máy, hắn gọi điện thoại cho cha mẹ Sở Triệu, bọn họ nói anh ta ra ngoài du lịch giải sầu.
Tô Bạch còn không biết, lần trước, sau khi nói chuyện điện thoại với hắn, Sở Triệu lập tức nghe được chương trình Phát Thanh Khủng Bố.
- Tùy cô.
Tô Bạch cúp máy, sau đó một tay chống lên cửa sổ xe.
Khoảng 20 phút sau, xe đến nhà Tô Bạch, Tô Bạch dùng thẻ ra vào mở cổng, đi vào trong nhà.
Lúc này tiểu gia hỏa và Cát Tường đang chơi vui vẻ trên thảm, trên mặt đất còn có rất nhiều đồ chơi.
Thấy Tô Bạch trở về, tiểu gia hỏa sửng sốt lập tức nhếch môi cười, bò tới chỗ Tô Bạch.
Tô Bạch đem balo ném về phía Cát Tường, sau đó chủ động đi qua, tung tiểu gia hỏa lên cao mấy lần.
Có lẽ điều duy nhất khiến hắn lưu luyến chính là đứa nhỏ mũm mĩm này.
- Cha… Cha…
- Ha ha, con ngoan của cha.
Nghe thấy tiểu gia hỏa bập bẹ gọi mình là cha, trong lòng Tô Bạch chợt nhớ đến một chuyện, nếu như hắn tiếp tục hưởng dụng số tài sản mà cha mẹ hắn để lại, phải chăng sẽ đem quan hệ nhân quả lên người tiểu gia hỏa?
Cát Tường kéo balo của Tô Bạch đi đến một góc trong phòng khách, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nhìn sang bên này, quả thật nó rất không yên tâm về người cha này.
- Nào, cha lấy tên cho con.
Tô Bạch tâm huyết dâng trào, ôm tiểu gia hỏa đi đến chiếc tủ trong phòng khách, ở đó có một số sách cổ, hắn đặt một quyển từ điển tiếng Trung trước mặt tiểu gia hỏa:
- Tự con chọn đi.
Tiểu gia hỏa cắn ngón tay của mình, sau đó khẽ gật đầu, dùng ngón tay mũm mĩm của mình lật trang giấy lên.
Lúc Tô Bạch nhìn thấy chữ đầu tiên tiểu gia hỏa lật là chữ “Triệu”, hắn lắc đầu, tiểu gia hỏa nhất định phải theo họ Tô.
Tiểu gia hỏa tiếp tục lật, một chữ “Thiết”, sau đó đến chữ “Trụ”.
Triệu Thiết Trụ?
Hoặc là Tô Thiết Trụ?
Tô Bạch từ bỏ suy nghĩ để tiểu gia hỏa tự lật tên cho mình, ngộ nhỡ lại lật ra Tô Vệ Quốc, Tô Kiến Thiết… Đó mới là đau răng.
- Được rồi, con trai, ngày mai cha dẫn con đi đến miếu xin một cái tên hay.
Tô Bạch khẽ hôn lên gương mặt hồng hào của cậu bé, thời gian dài không cạo râu, râu ngứa khiến cho tiểu gia hỏa cười khanh khách.
Nhưng trong lòng Tô Bạch có hơi nặng nề, ngày mai.
Hắn còn có bao nhiêu ngày mai?