Chương 267
Tìm Người
Từ sau chuyện lần trước, Huân Nhi chưa từng gặp lại Sở Triệu trong thế giới hiện thực, cô ta cũng biết Sở Triệu nhận đả kích rất lớn, bạn gái của mình, ngoài ý muốn chết, không, nói đúng hơn là chạy đến trên xe bạn tốt của mình để tự sát.
Loại đả kích này, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều rất khó chịu nổi, cho dù anh ta là một người cảnh sát.
Một bên là bạn gái, một bên là người bạn thân thiết, Sở Triệu kẹp ở giữa, anh ta chỉ có thể giống như một kẻ hèn nhát, tự giam mình bên trong nhà, sống qua ngày.
Chuyện này… Có lẽ không còn biện pháp nào khác.
Tính cách của Sở Triệu và Tô Bạch rất khác nhau, đều thuộc hai dạng cực đoan, ngày thường, hai người đều có dáng vẻ bình thường, thế nhưng ở sâu trong nội tâm Tô Bạch ẩn giấu xúc động lật tung tất cả, còn Sở Triệu thì lộ ra nhát gan hơn rất nhiều, hơn nữa anh ta thật sự nhát gan.
Ngay từ khi Tô Bạch còn rất nhỏ, cha mẹ hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên nhiều năm như thế, Tô Bạch đều sống một mình, còn Sở Triệu thì hoàn toàn ngược lại, hắn có một người cha cường thế, một gia đình cường thế.
Khi còn nhỏ, Sở Triệu không nghe lời hoặc phạm sai lầm còn thường xuyên bị cha anh ta treo lên khung cửa rồi dùng roi đánh, sau khi lớn lên bị gia đình ép làm cảnh sát, anh ta cảm thấy rất phản cảm, nhưng không thể không khoác lên mình bộ cảnh phục, anh ta tham gia câu lạc bộ giết người, lấy phương thức đó để phát tiết những bất mãn trong lòng mình.
Huân Nhi lái xe đến khu chung cư của Sở Triệu, cho dù bạn gái xảy ra chuyện, nhưng Sở Triệu vẫn không dọn nhà, một mặt là vì anh ta không có nhiều bất động sản như Tô Bạch, làm thế gia cảnh sát, cho dù cuộc sống và điều kiện kinh tế có khá giả cũng không thể bộc lộ ra ngoài, giống như một số nhân viên công vụ, rõ ràng có thể mua được xe sang nhưng lại không thể mua, mua biệt thự cũng không thể đứng tên mình…
Huân Nhi bấm chuông cửa nhà Sở Triệu, cô ta vốn cho rằng lúc này Sở Triệu đang say rượu nằm ngáy o o, không ngờ, Sở Triệu vẫn ra mở cửa.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, ria mép cũng được cạo sạch, cho người ta một cảm giác nhẹ nhõm.
Điều này khiến cho Huân Nhi cảm thấy hơi ngoài ý muốn, ở trong ấn tượng của cô ta, Sở Triệu không thể nhanh chóng bước ra khỏi đau khổ như thế.
- Có việc gì thế?
Với Huân Nhi, Sở Triệu không cần phải khách sáo như thế, Sở Triệu đi thẳng vào nhà, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.
- Anh ổn rồi à?
Huân Nhi đi vào phòng khách, từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, mở ra uống.
- Không, càng ngày càng tồi tệ.
Sở Triệu vừa rửa mặt vừa nói.
- Vì sao?
Huân Nhi hỏi.
- Tôi muốn đi tìm Tô Bạch, tôi có một số chuyện muốn hỏi cậu ta.
Sở Triệu vừa lau mặt vừa nói.
- Giống tôi, tôi dự định đến thăm anh một chút, sau đó lại đi tìm Tô Bạch.
- Trùng hợp như vậy.
Sở Triệu hít sâu một hơi, sau đó anh ta nặng nề nói:
- Cô không về Anh à?
- Tôi xin nghỉ phép.
Huân Nhi khẽ cười nói.
- Vì sao?
Sở Triệu có chút không hiểu, việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Huân Nhi.
- Tôi gặp một số chuyện, hiện tại tôi không muốn phân tâm.
Huân Nhi lắc lư chai bia.
- Còn anh thì sao, xảy ra chuyện gì?
- Tôi nghe được một chương trình phát thanh, đột nhiên tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa, sau đó tôi bỗng nhiên thấy cả ngày uống rượu mơ màng, bây giờ cũng là một điều xa xỉ.
Sở Triệu đưa tay cầm lon bia của Huân Nhi, lại bị Huân Nhi tránh đi.
- Lát nữa anh lái xe, không thể uống bia.
Huân Nhi trừng mắt nhìn anh ta:
- Chương trình phát thanh? Ha ha, không phải tên nó là Phát Thanh Khủng Bố đấy chứ?
Sở Triệu sửng sốt.
Huân Nhi cũng sửng sốt.
Hai người giống như có chút ngoài ý muốn.
Thế mà, thật đúng là trùng hợp như thế.
….
Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.
(Trích bài thơ “Lậu Thất Minh”, tác giả Lưu Vũ Tích.
Tạm dịch.
Núi kia chẳng phải do cao
Nổi danh vì có tiên vào nghỉ chân
Sông sâu chưa hẳn đã cần
Chỉ mỗi rồng nằm là đủ hiển linh.)
Chẳng qua muốn tìm một ngôi chùa mà mình hài lòng, lại tìm được một cao tăng hàng thật giá thật, không phải là chuyện đơn giản. Trong xã hội coi trọng vật chất này, có bao nhiêu người có thể chuyên tâm tu luyện?
Tô Bạch rất cẩn thận trong vấn đề đặt tên cho tiểu gia hỏa, Tô Bạch gọi điện thoại cho hòa thượng.
Tuy hắn vừa mới nẫng tay trên của hòa thượng, nhưng trong lòng Tô Bạch không cảm thấy chút áy náy nào.
- Alo, hòa thượng, ở Thượng Hải anh có sư huynh sư muội gì không, giới thiệu cho tôi một người, tôi muốn dẫn đứa nhỏ qua đó, thuận tiện xin tên.
Hòa thượng trầm mặc một lúc, trong lòng nghĩ thầm, nếu như hắn muốn lấy tên, sao lúc ở Cửu Trại Câu không trực tiếp nhờ anh ta…
- A di đà phật, bần tăng có biết một người.
- Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.
Tô Bạch cúp máy.
Hòa thượng nhanh chóng gửi tin nhắn qua wechat cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhập địa chỉ vào định vị trên xe, không quá xa, nhưng hình như là một căn nhà, không phải chùa miếu gì.
Khoảng 15 phút sau, Tô Bạch lái xe vào một tiểu khu, cổng tiểu khu được mở bằng cảm ứng, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Tô Bạch, bảo vệ chủ động giúp Tô Bạch mở cổng, Tô Bạch cũng rất khách khí, lúc xe đi qua cổng bảo vệ liền bo 100 tệ.
Hôm nay là ngày vui lấy tên cho tiểu gia hỏa, Tô Bạch muốn góp chút may mắn cho tiểu gia hỏa.
Một lúc sau, rốt cuộc Tô Bạch tìm được căn nhà này, Tô Bạch dừng xe lại ở vườn hoa, sau đó bế tiểu gia hỏa đi vào, lần này Cát Tường hiếm khi không đi theo mà chính là ở nhà, tối hôm qua, con mèo kia nhìn bức tranh cả đêm, hiện tại còn chưa tự thoát ra được, chỉ là khi Tô Bạch dẫn tiểu gia hỏa lên xe, nó còn cố ý nhảy lên tay lái của Tô Bạch, chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, tha thiết căn dặn Tô Bạch nhất định phải chăm sóc kỹ cho tiểu gia hỏa.
Cát Tường có ý tốt, Tô Bạch cũng không tiện phát tác, hắn thật sự coi tiểu gia hỏa như con trai mình, bây giờ đối với Tô Bạch mà nói, cho dù hắn có phải mất mạng cũng sẽ không để cho tiểu gia hỏa gặp tổn thương gì.
Tô Bạch đi vào thang máy, đến tầng 13, sau đó rẽ trái, hòa thượng không cho số điện thoại, nhưng địa chỉ rất chi tiết.
Tô Bạch đứng ở trước cửa nhà, đưa tay lên gõ cửa.
Sau khi gõ bảy lần, cửa thế mà tự động mở ra, bên trong bày biện đơn giản, không tính là sạch, thậm chí còn có một lớp bụi mỏng, giống như thật lâu không có người ở.
Trong phòng khách, có một người tăng nhân mặc áo cà sa đang ngồi khoanh chân, đưa lưng về phía Tô Bạch.
- Đại sư?
Tô Bạch gọi.
Đối phương không trả lời.
Tô Bạch nhíu mày, đối với chuyện này, hòa thượng không cần thiết hố hắn, hơn nữa bản thân hắn vì tiểu gia hỏa mới đến đây, nói gì thì nói, hòa thượng cũng coi như là nửa cha nuôi của tiểu gia hỏa.
Thế nhưng người tăng nhân trước mắt này, Tô Bạch luôn cảm thấy giống như một… Người đã chết.
Đúng lúc Tô Bạch đang do dự không biết có nên ra ngoài phòng gọi điện thoại cho hòa thượng để xác nhận xem, có phải cao tăng mà hòa thượng giới thiệu cho hắn đã sớm viên tịch rồi không.
Lúc Tô Bạch đang chuẩn bị lui lại, một tiếng thở dài từ chỗ tăng nhân truyền ra, ngay sau đó, xung quanh trở nên sáng sủa, sạch sẽ, trong nháy mắt, tất cả tro bụi đều biến mất, không thấy đâu nữa, thân thể người tăng nhân giống như được thổi phồng lên thành hình dáng con người.