Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 268 - Chương 268 Tô Vũ Hiên

Chương 268

Tô Vũ Hiên


Tiểu gia hỏa dùng hai tay che miệng của mình lại, con mắt trợn trừng lên, hiển nhiên là đối với sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, cậu bé rất hiếu kỳ.


- Đứa nhỏ này không tồi.


Tăng nhân đứng lên, xoay người đối mặt với Tô Bạch.


Áo cà sa của tăng nhân không mới nhưng nó lộ ra uy nghiêm, người tăng nhân này rất già nua, nhưng lại rất khỏe mạnh, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.


- Trời sinh, trời dưỡng, thật thú vị, làm sao thằng bé lại đi theo cậu?


Tăng nhân đi về phía Tô Bạch.


Ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại, lộ ra sát khí.


Tăng nhân biết điều dừng lại, nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn Tô Bạch, ông ta mỉm cười.


- Cậu đến tìm bần tăng làm gì?


- Tôi muốn tìm đại sư để xin tên.


- A di đà phật.


Tăng nhân chắp tay ở trước ngực, niệm một tiếng a di đà phật, ngay sau đó, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, rồi một lần nữa mở mắt ra, trong lúc nhất thời, đôi mắt tăng nhân trở nên thâm thúy, giống như hai vực sâu khiến cho người ta vô thức rơi vào trong đó.


Tăng nhân thở ra một hơi, cả người cũng trở nên uể oải, giống như tiêu hao rất nhiều sức lực.


- Cậu chắc chắn muốn để đứa nhỏ này đi theo cậu à?


Tăng nhân hỏi:


- Cậu rời xa nó, có lẽ sẽ tốt hơn cho đứa nhỏ này.


- Không sao, thằng bé nhất định phải đi theo tôi.


Tô Bạch nói, chuyện này Tô Bạch đã sớm nghĩ kỹ.


- Thế gian không ai được như ý muốn, cậu họ gì?


- Tô.


- Gọi đứa bé này là Tô Vũ Hiên đi, Vũ Hiên, mưa ở ngoài mái hiên, lúc trời mưa có thể vào bên trong đình trú mưa, thí chủ, hy vọng đứa nhỏ này có thể trở thành nơi dừng chân sâu trong lòng cậu.


Tăng nhân có ý riêng, ông ta lập tức xoay người ngồi xếp bằng, cơ thể của ông ta bắt đầu một lần nữa trở nên tiều tụy, ánh sáng xung quanh dần dần trở nên ảm đạm.


Tô Bạch khẽ gật đầu, thấy tăng nhân có ý tiễn khách, Tô Bạch liền đi ra khỏi phòng, cửa chậm rãi đóng lại.


- Người nào hiểu sẽ biết đây là đạo trường của cao tăng ẩn giật trong thành phố, người nào không hiểu còn cho rằng đây là nhà ma.


Tô Bạch cười, sau đó đưa tay trêu chọc tiểu gia hỏa.


- Con trai, sau này con tên là Vũ Hiên, Tô Vũ Hiên, thế nào?


Tiểu gia hỏa mút ngón tay, giống như đang suy nghĩ, giống như đang do dự, đến sau cùng cậu bé nghiêm tục gật đầu, cười hì hì, giang tay ra, bắp chân đung đưa.


- Cha cha…Ôm…


Rời khỏi tiểu khu kia, Tô Bạch lái xe đến một siêu thị, sau khi đỗ xe ở tầng hầm, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đi vào trong thang máy.


Đến tầng 1, bên trong siêu thị có rất nhiều xe đẩy, Tô Bạch nhớ lúc nhỏ khi bản thân hắn đi siêu thị với cha mẹ, lúc đó trên xe đẩy có một chỗ được thiết kế dành riêng cho trẻ con, mẹ Tô Bạch rất thích để hắn ngồi ở đấy, sau đó đẩy hắn đi mua sắm.


Tô Bạch luôn cảm thấy một đứa bé trai ngồi ở đó rất xấu hổ, đúng thế, rất xấu hổ, vì thế hắn kháng cự rất nhiều lần, nhưng khi đó mẹ Tô Bạch lại làm không biết mệt.


Hiện tại dưới xe đẩy có một chiếc xe đồ chơi nhỏ. Tô Bạch tìm một chiếc xe có hình Ultraman (siêu nhân điện quang), sau đó bỏ tiểu gia hỏa vào trong đó, đẩy xe đi về phía quầy bán hàng.


Dù sao tuổi của tiểu gia hỏa còn nhỏ, không suy nghĩ giống với Tô Bạch lúc trước, ngược lại cậu bé cảm thấy mình ngồi ở trong này, Tô Bạch ở ngoài đẩy xe là một chuyện rất thú vị, không ngừng vỗ tay, giống như đang cổ vũ cho Tô Bạch.


- Con trai, con yên tĩnh một chút, con không phải Godzilla, cha có thể đẩy con một cách nhẹ nhàng.


(Godzilla: quái vật khổng lồ Godzilla).


Tô Bạch cười nói với tiểu gia hỏa, thuận tay lấy một hộp chocolate, Tô Bạch mở nó ra, đưa cho tiểu gia hỏa đang ngồi trong xe đồ chơi, à không, bây giờ phải gọi là Tô Vũ Hiên rồi.


Có đồ ăn, tiểu gia hỏa giống như những đứa trẻ khác liền bắt đầu cầm lên ăn, Tô Bạch lại chọn ra mấy món đồ ăn vặt đưa cho tiểu gia hỏa.


Sau đó Tô Bạch chuẩn bị đi sang một khu khác để mua đồ.


Đúng lúc này một nhân viên mặc quần áo siêu thị chạy tới, ngăn cản Tô Bạch:


- Tiên sinh, xin lỗi anh, căn cứ theo quy định của siêu thị, đồ chưa tính tiền không được phép mở ra ăn trong siêu thị, mời anh mang những thứ này ra quầy thu ngân để tính tiền trước, đồng thời nộp tiền phạt.


- Tôi còn chưa có mua xong, hơn nữa những thứ này không phải tôi không trả tiền.


Tô Bạch nói.


- Xin lỗi anh, đây là quy định của chỗ chúng tôi.


Bề ngoài nhân viên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tỏ vẻ xem thường, thời đại nào rồi, còn có người ở trong siêu thị lấy đồ chưa tính tiền ra ăn, cũng không phải hơn 10 năm trước, khi đó siêu thị mới xuất hiện, quả thực nhiều khách hàng tham món nhỏ, náo ra rất nhiều trò cười, nhưng hiện tại khắp siêu thị đều là camera, vậy mà còn có người không có tố chất như thế.


Tô Bạch liếc thoáng qua tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa giống như biết đã xảy ra chuyện, cậu bé không ăn nữa mà chính là chu môi nhìn đồ ăn vặt trên tay mình.


- Như vậy đi, tôi nhìn qua một lát, hình như…


Tô Bạch lấy đi động ra, liếc một cái.


Nhân viên siêu thị giữ đầy đủ lễ phép đứng ở bên người Tô Bạch, đồng thời đã có bảo vệ đang đi về phía bên này, ngược lại không phải bởi vì đánh nhau mà chỉ đến tăng khí thế.


- Ồ, quả nhiên là vậy, xin lỗi, trên danh nghĩa siêu thị này là của tôi.


Tô Bạch vừa nói vừa lướt trên màn hình di động, sau đó hắn gọi đến một số điện thoại, lúc điện thoại được kết nối, Tô Bạch không có nói chuyện mà trực tiếp đưa cho nhân viên siêu thị.


Còn bản thân hắn, ngay cả điện thoại cũng không cần, trực tiếp quay người đẩy xe, tiếp tục đi mua sắm.


Khoảng năm phút sau, nhân viên siêu thị và hai người quản lý chạy đến, hiển nhiên là vì muốn tìm được Tô Bạch giữa những quầy hàng rực rỡ muôn màu này, bọn họ quả đúng là tốn công sức, trên trán mấy người đều có một tầng mồ hôi mỏng.


Nhân viên siêu thị có chút sợ hãi trả lại điện thoại cho Tô Bạch, Tô Bạch nhận lấy, cười nói:


- Không sao, tôi đi mua ít đồ, đừng làm phiền tôi là được.


Mấy người này vốn dĩ định nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ không muốn bị ai quấy rầy này của Tô Bạch, bọn họ không dám nói gì nữa, nhanh chóng lùi lại.


Tô Bạch xoa đầu tiểu gia hỏa:


- Con tiếp tục ăn đi, đừng sợ, cả cái siêu thị này là của nhà chúng ta, con muốn ăn gì thì ăn cái đó.


Tiểu gia hỏa cười khanh khách, tiếp tục ăn.


Nửa tiếng sau, Tô Bạch rời khỏi siêu thị, hắn mua không quá nhiều đồ, trong nhà định kỳ sẽ có người chuyển đồ đến, hắn rất ít khi phải mua sắm, dĩ nhiên, hôm nay có thể nói là do tâm huyết dâng trào, Tô Bạch muốn dẫn tiểu gia hỏa đến siêu thị chơi.


Tô Bạch xuống đến tầng hầm, hắn đi đến chỗ xe của mình, lại phát hiện có một cô gái khoảng 25 – 26 tuổi, quần áo chỉnh chu, đứng ở bên cạnh xe hắn, xem ra đã đợi rất lâu, nhưng Tô Bạch không biết cô gái này.


- Chào anh.


Cô gái tháo kính râm của mình xuống, một gương mặt rất xinh đẹp, từ kiểu tóc đến cách ăn mặc, thật đúng là không có chỗ nào để bắt bẻ, đây là một người phụ nữ có yêu cầu rất cao với vẻ bề ngoài, hơn nữa quần áo trên người cô đều rất quý giá.


- Có việc gì sao?


Chỉ là Tô Bạch có hơi không hiểu phong tình, hiện tại hắn đã làm cha, không thể ở trước mặt đứa nhỏ, cấu kết làm bậy với phụ nữ.


Tiểu gia hỏa liếc chị gái xinh đẹp, lại nhìn Tô Bạch, đôi mắt đáng yêu hơi híp lại.


Chương 268

Bình Luận (0)
Comment