Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 269 - Chương 269 Dùi Cui Điện, Vòng Tay, Còng Tay, Các Loại Roi Da

Chương 269

Dùi Cui Điện, Vòng Tay, Còng Tay, Các Loại Roi Da


“Xin lỗi, lúc tôi lấy xe đã làm xước xe của anh, tôi ở lại để giải quyết chuyện này.”


Cô gái cúi đầu nói với Tô Bạch.


Tô Bạch nghe thấy thế, hắn đi đến xe của mình, quả nhiên bên chỗ cửa xe có một vết xước không quá nghiêm trọng, chẳng qua đối với chiếc xe sang trọng của Tô Bạch thì lại khác.


- Không sao đâu.


Tô Bạch vừa nói vừa mở cốp xe, hắn bỏ đồ vừa mua được vào trong, sau đó bế tiểu gia hỏa, chuẩn bị lái xe rời đi.


Cô gái cảm thấy ngoài ý muốn nói:


- Ý anh là những vết xước này đều không sao?


- Đúng thế, cảm ơn cô đã chờ tôi, được rồi, bây giờ không còn chuyện gì, tôi có thể đi được chưa?


Tô Bạch kéo cửa sổ xe lên, hắn nhớ hình như gara trong nhà còn có mấy chiếc xe tốt mà hắn chưa dùng, cùng lắm thì lần sau ra ngoài đổi xe khác.


Hơn nữa, bây giờ xe đẹp hay không, đối với Tô Bạch không còn nhiều ý nghĩa lắm.


Vậy mà cô gái kia lái mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống ghế lái phụ.


- Anh có thể tiện đường đưa tôi về nhà không? Tôi đã gọi điện thoại cho người của tôi đến lái xe đi sửa chữa, tôi không thích lái xe bị xước.


- Xe của tôi cũng bị xước.


Tô Bạch nhắc nhở.


- Chuyện này đâu giống nhau, là anh lái xe, tôi không lái xe,


Sau đó cô gái nhìn về phía tiểu gia hỏa:


- Đây là con anh à? Rất đáng yêu.


Sau khi nói xong, cô gái giang tay ra, ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, tiểu gia hỏa không chút sợ người lạ, ngược lại còn chơi vui vẻ với cô gái.


Tô Bạch thở dài nói:


- Cô ở chỗ nào?


- Tòa nhà Vương Tử.


Cô gái trả lời.


Tô Bạch lái xe, lúc vừa đi ra đường lớn, cô gái bỗng nhiên nói:


- Có phải cuộc sống của anh có rất nhiều áp lực đúng không? Hơn nữa tính khí của anh không được tốt lắm.


Tô Bạch không trả lời, hắn chỉ an tĩnh lái xe, tòa nhà Vương Tử cách nơi này không xa.


- Hơn nữa từ nhỏ hẳn là anh mồ côi cha, thậm chí là…. Anh sống một mình?


Cô gái thăm dò.


- Cô điều tra tôi?


Tô Bạch hỏi.


- Không, nhìn xe của anh có thể biết được rất nhiều thứ, nhưng có một điều khiến cho tôi cảm thấy khó hiểu, dáng vẻ anh bế đứa nhỏ này, hoàn toàn là một con người khác, rốt cuộc đâu mới là anh?


- Cô làm nghề gì?


- Chuyên gia vật lý trị liệu, phòng làm việc của tôi ở ngay tòa nhà Vương Tử, đây là danh thiếp của tôi.


Cô gái đem danh thiếp của mình đặt ở trên đùi Tô Bạch:


- Thật ra anh có chướng ngại về tâm lý rất nghiêm trọng, tinh thần gặp áp lực lớn, công việc của tôi chính là giúp anh làm dịu và giải phóng áp lực. Có muốn tôi khám qua cho anh không?


Tô Bạch cười nói:


- Áp lực của tôi, cô không giải quyết được.


Đúng thế áp lực do Phát Thanh Khủng Bố mang đến, áp lực do hoàn cảnh sống từ nhỏ mang đến, ai có thể hóa giải?


- Đừng không có niềm tin với tôi như thế, tuy nghề này chưa quá nổi bật, ngay cả ở Âu Mỹ cũng không có quá nhiều người dùng đến, nhưng có đôi khi nó có thể mang lại hiệu quả kỳ diệu.


Trong lúc nói chuyện, Tô Bạch đã lái xe đến lối rẽ vào tòa nhà Vương Tử, vậy mà phía trước đúng lúc có một chiếc xe tải bị lật, xảy ra tai nạn giao thông, đường bị chặn, phía trước và sau có rất nhiều xe.


- Anh nhìn đi, dù sao cũng tắc đường, anh qua phòng làm việc của tôi uống chén trà, tôi làm xước xe anh, anh không bắt tôi đền tiền, tôi hơi xấu hổ.


Tô Bạch không nói gì, nhưng vẫn đánh tay lái vào bãi đỗ xe ngoài trời của tòa nhà Vương Tử.


Sau khi xuống xe, cô gái rất nhiệt tình đi ở phía trước dẫn đường.


Tiểu gia hỏa rất vui vẻ, ở trong ngực Tô Bạch không ngừng cười khanh khách.


Tô Bạch gõ nhẹ lên trán tiểu gia hỏa:


- Con hưng phấn cái gì, người ta nhìn thấy tiền của cha con mới ân cần lôi kéo như thế, sau này tiền của cha không phải là tiền của con à?


Tiểu gia hỏa nghe Tô Bạch nói thế, cậu bé lặng im, giống như thật sự đang tự hỏi, Tô Bạch cũng không hiểu trong đầu tiểu gia hỏa này rốt cuộc có thể lý giải những lời mình nói hay không?


Trên danh thiếp có ghi tên của cô gái này là Dĩnh Oánh Nhi, trên đó còn có mùi nước hoa được đặc chế.


Văn phòng của Dĩnh Oánh Nhi ở tầng 27, đây là một văn phòng hết sức bình thường, không tính là xa hoa nhưng rất tốt, lớn hơn những văn phòng khác, bởi vì có một tấm rèm màu hồng che một nửa không gian.


Dĩnh Oánh Nhi bắt đầu thay đồ, giống như không có người ngoài , cô đi đến giá treo quần áo, đem quần áo trên người mình cởi ra, chỉ còn lại nội y màu đen, sau đó Dĩnh Oánh Nhi thay một bộ quần áo ở nhà màu trắng.


- Anh có muốn thử một chút không?


- Không hứng thú.


Tô Bạch trả lời.


- Ha ha ha, anh hiểu lầm rồi.


Dĩnh Oánh Nhi đi đến chỗ tấm rèm màu hồng, đưa tay ra kéo, trong nháy mắt, một “thế giới” khác xuất hiện trong văn phòng.


Trong này có dùi cui điện, vòng tay, còng tay, các loại roi da…


Nói một cách đơn giản, nơi này là một pháp trường, dĩ nhiên là một pháp trường màu hồng, những thứ này không dùng để giết người mà chính là để cho những người nào đó có khẩu vị nặng hưởng dụng.


- Thông qua đau đớn về mặt thể xác làm dịu đi áp lực và thống khổ trong lòng anh, yên tâm, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi rất có lòng tin về chuyên môn và khả năng của mình.


- Được rồi, bây giờ tôi hỏi anh lại một lần nữa.


- Tiên sinh, anh nguyện ý để tôi “phục vụ” anh một lần không?


Tô Bạch đặt tiểu gia hỏa lên trên ghế sofa, hắn cởi áo khoác ngoài ra, hai địa ngục hỏa shotgun được đặt bên người tiểu gia hỏa, sau đó Tô Bạch đi đến bên cạnh Dĩnh Oánh Nhi.


Dĩnh Oánh Nhi rất hiểu ý, kéo rèm lại, che tầm mắt tiểu gia hỏa, sau đó ra hiệu cho Tô Bạch giơ hai tay lên, đeo còng tay vào cho Tô Bạch.


- Chú ý, tôi sẽ tăng độ cao của còng tay lên, dùng nó khiến cho cơ thể anh càng thêm khẩn trương.


Dĩnh Oánh Nhi vừa nói xong, hai tay Tô Bạch đã bị treo lên cao.


Dĩ nhiên còng tay và dụng cụ ở nơi này không vây khốn được Tô Bạch, chẳng qua hắn thật đúng là muốn thử một chút, Tô Bạch hiếu kỳ không biết loại phương pháp này có hiệu quả hay không, nếu như đến bây giờ những thứ này còn có thể uy hiếp được Tô Bạch, hắn thật nên đi tìm miếng đậu phụ đập đầu mà chết.


Tay trái Dĩnh Oánh Nhi cầm roi da, tay phải cầm dùi cui điện, sau đó giống như nghĩ đến chuyện gì, cô ta vừa cởi đồ ngủ ra, vừa hỏi:


- Đúng rồi, anh thích khẩu vị gì?


- Chỗ này của tôi có y tá, cô giáo, công sở, sinh viên.


- Tiên sinh, anh có cần tôi thay những trang phục đó rồi phục vụ cho anh không?


- Thị giác cũng có thể là phụ trợ cho trị liệu, càng giúp anh giải tỏa áp lực.


- Đồng thời, tôi cũng sẽ tiến hành thôi miên anh.


- Xin yên tâm, tôi nói rồi, tôi rất chuyên nghiệp.


- Tôi cảm thấy bộ trang phục y tá này khá tốt, anh cảm thấy như thế nào? Có thích không.


- Tùy cô.


Tô Bạch chậm rãi nhắm hai mắt lại:


- Đối với vấn đề này, tôi không quá hứng thú.


- Vì sao, không phải đàn ông các anh đều thích khẩu vị này à?


Roi da của Dĩnh Oánh Nhi nhẹ nhàng lướt qua mặt Tô Bạch, tay của cô cũng chạm vào lồng ngực hắn, khẽ vuốt ve:


- Anh đừng nghĩ rằng tôi là loại phụ nữ hay thay đổi, đây là một phần trong trị liệu, tôi rất tôn trọng công việc của mình, cũng rất tôn trọng khách hàng và bản thân tôi.


Chương 269

Bình Luận (0)
Comment