Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 270 - Chương 270 Thôi Miên

Chương 270

Thôi Miên


“Cô không nên hiểu lầm, ý của tôi là cô có thể nhanh lên được không.”


Tô Bạch giải thích:


- Thế nhưng, tiên sinh, anh phải phối hợp với tôi, từng bước từng bước phối hợp với tôi, anh có hiểu không?


- Như thế hiệu quả trị liệu mới đạt đến mức tối đa.


Dĩnh Oánh Nhi tự mình đưa tay giúp Tô Bạch cởi bỏ chiếc áo sơ mi xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc thuộc về Tô Bạch.


Đôi tay non mịn không nhịn được vuốt ve trên lồng ngực hắn, giống như là đang cảm nhận được điều gì, lại giống như đang trêu chọc thứ gì đó, dường như nó đã mang đến một loại cảm xúc.


- Tiên sinh, cơ thể của anh thật khiến cho tôi thán phục đó.


Dĩnh Oánh Nhi nói xong, ngón tay cô còn khẽ gãi lên chỗ mẫn cảm của Tô Bạch, bờ môi đến gần ngực hắn hơn:


- Vóc dáng này của anh, không phải dựa vào việc ăn lòng trắng trứng gà, cộng thêm điên cuồng rèn luyện thể hình mà có được, loại vóc dáng đó chỉ có cơ bắp không có độ thẩm mỹ, tôi luôn cảm thấy phản cảm về nó, còn anh, tiên sinh, dáng người này của anh khiến cho tôi cảm thấy rất thích.


Dĩnh Oánh Nhi đem đôi môi đỏ của mình đến gần lỗ tai Tô Bạch, hơi thở ấm áp của cô phả vào tai Tô Bạch.


- Tiên sinh, tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi không cầm giữ được.


- **!


Tô Bạch mở miệng nói.


- Haha, xem như là thế đi, có tiền không cần giả bộ, cộng thêm dáng người hoàn mỹ này, anh còn trẻ như thế, tiên sinh, anh rất quyến rũ.


Dĩnh Oánh Nhi không kìm lòng được, vươn đầu lưỡi của mình ra, khẽ liếm lên vành tai Tô Bạch:


- Hơn nữa, anh còn đẹp trai như thế, tiên sinh, tôi rất hâm mộ vợ của anh, thật đó.


- Cô rất thành thật.


- Đúng thế, đối mặt với anh, tôi nhất định phải thành thật.


Hai tay của Dĩnh Oánh Nhi càng không ngừng du tẩu trên người Tô Bạch, lời nói ám muội không ngừng vang lên bên tai Tô Bạch.


Đây là một người phụ nữ rất biến tán tỉnh, một người phụ nữ rất biết khống chế, rất thông minh.


Vào lúc này hơi thở của Tô Bạch cũng trở nên nặng nề hơn, bỏ qua những vấn đề khác, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, đối mặt với tình cảnh này, dĩ nhiên sẽ có loại phản ứng kia.


- Tiên sinh, tôi có thể làm tình nhân của anh không?


Dĩnh Oánh Nhi dịu dàng nói:


- Không cần danh phận, không cầu những thứ khác, chỉ cần lúc rảnh rỗi, anh có thể sủng hạnh nô gia, được chứ?


Tô Bạch đang chuẩn bị trả lời…


- Xì xì xì…


Dùi cui điện đâm thẳng vào bên hông Tô Bạch.


- Tê…


Tô Bạch hít vào một hơi lạnh.


Hoàn toàn vội vàng không kịp chuẩn bị.


Thân thể của hắn bắn đầu co rút và run rẩy, thế nhưng Tô Bạch vẫn cắn chặt răng. Hắn đang áp chế bản năng phản kích của mình lại, đè nén huyết thống đang sôi trào trở về bình thường, đồng thời hắn buông lỏng cơ thể, để hiệu quả điện giật càng được phát huy.


Dĩnh Oánh Nhi hơi nhíu mày, cô là người chuyên nghiệp, cho nên cô có thể cảm nhận được cường độ điện giật, nhưng dáng vẻ của người đàn ông trước mặt này giống như một loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa.


Xem ra, chàng trai trẻ trước mặt cô, còn lợi hại hơn những gì cô tưởng tượng.


Dĩnh Oánh Nhi liếm môi, giác tăng cường độ kích thích.


Dòng điện bắt đầu xuyên qua người Tô Bạch, cơ thể Tô Bạch càng thêm run rẩy, hắn không rên một tiếng, nhưng vào lúc này, thân thể của hắn đã không ngừng co giật.


Dĩnh Oánh Nhi càng không ngừng điều chỉnh độ mạnh yếu ở những điểm mà dùi cui điện đâm vào, cuối cùng cô tìm được một điểm giới hạn, cô vừa nghiêm túc quan sát phản ứng của Tô Bạch, vừa cho điện giật.


Thời gian dần trôi qua, kích thích trên thân thể không ngừng xâm nhập vào trong phương diện ý thức của Tô Bạch, cả người hắn có cảm giác lâng lâng, sung sướng đê mê, đây là một loại cảm giác khó có thể diễn tả được bằng ngôn ngữ, một loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy khó có thể tin tưởng được.


SM còn có thể đem loại hiệu quả này?


Giọng nói của Dĩnh Oánh Nhi mang theo một loại cảm giác mị hoặc, không ngừng vang vọng bên tai Tô Bạch, lúc xa lúc gần, có khi hơi thở của cô phả vào mặt hắn, nhưng đôi lúc lại không thấy…


- Anh có cảm giác gì? Có phải rất muốn bay lên trời không?


- Linh hồn của anh trở nên rất nhẹ nhàng, mang theo một loại cảm giác được tự do bay lượn, hơn nữa càng bay càng cao, đã bay qua tầng mây, ở bên cạnh anh là một bầu trời xanh thẳm, hơn nữa ở phía trên anh, đúng rồi, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đỉnh đầu anh là ánh sáng, một ánh sáng rực rỡ…


Lúc này Tô Bạch chủ động buông lỏng cơ thể và ý thức của mình, để Dĩnh Oánh Nhi tiện điều trị, nếu không chỉ dựa vào năng lực của Dĩnh Oánh Nhi, căn bản không làm gì được Tô Bạch.


Hơn nữa ý thức của hắn cũng chủ động phối hợp với Dĩnh Oánh Nhi.


Hắn cảm giác linh hồn của mình trôi dạt đến trời cao, cảm giác thân thể của hắn đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, nhận được một loại tự do.


Thời gian dần dần trôi qua, Dĩnh Oánh Nhi dịch chuyển dùi cui điện, trong tay cô cầm một chiếc dây thừng, yên lặng thít cổ Tô Bạch.


Đúng lúc này, Tô Bạch vẫn còn ở trong dư vị của điện giật, chưa có đi ra.


Dĩnh Oánh Nhi giữ chặt sợi dây thừng, mang đến cảm giác ngạt thở cho Tô Bạch.


Chóp mũi của cô xuất hiện mồ hôi, hiển nhiên cô cũng rất mệt mỏi, bởi vì trước đó cô vừa phải không chế góc độ và cường độ của dùi cui điện, vừa phải tiến hành thôi miên Tô Bạch. Bây giờ còn phải siết cổ hắn, đối với một người phụ nữ mà nói, đây là động tác rất vất vả.


- Thời gian dần trôi qua, hô hấp của anh trở nên khó khăn, nhưng thể xác và tinh thần của anh đã đạt được đến một loại tự do, khiến cho anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu, để anh quên đi tất cả, thân thể của anh được ánh sáng bao trùm.


- Đó là ánh mặt trời ấm áp, nó đang tiếp nhận anh, nó đang đợi anh, nó đang gọi anh…


- Anh hãy buông bỏ tất cả lòng phòng bị để nghênh đón nó, sự ấm áp đến từ sâu trong trái tim anh.


- Nghe lời tôi, anh từ từ đến đó…


Tô Bạch quả thật đã nhìn thấy ánh sáng trắng bao trùm lên người hắn, sau đó xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện thảo nguyên, ánh nắng rực rỡ, không khí có hơi loãng, có lẽ bởi vì nơi này cao hơn mực nước biển, nhưng bầu trời rất trong xanh, bãi cỏ xanh mơn mởn, đừng đàn dê bò nối nhau không dứt.


Đây là khung cảnh rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta ngạt thở.


Tô Bạch nhìn thoáng qua chính mình, hắn phát hiện mình đang mặc một bộ tây trang nhỏ.


- Con trai ngốc của mẹ, nếu nóng thì con cởi áo ra đi, con giống hệt như cha con lúc mới quen mẹ, cho dù nóng hay lạnh đều phải giữ phong độ của mình, con không biết điều đó rất ngu ngốc à?


- Không cần ấm lạnh, chỉ muốn phong độ, mẹ cười chết mất.


Một giọng nữ ngọt ngào thân thiết vang lên bên tai Tô Bạch, lần này không phải là giọng nói của Dĩnh Oánh Nhi, mà là một người phụ nữ khác mang theo sự vui vẻ.


Giọng nói này cũng khiến cho Tô Bạch cảm thấy rất thân thiết, thậm chí… Rất hoài niệm, giống như nó tồn tại ở sâu trong lòng hắn, sâu trong linh hồn hắn.


Một đôi tay mềm mại ấm áp giúp hắn cởi bộ tây trang, lộ ra áo sơ mi trẻ con, hai người cùng ngồi xuống sườn núi.


Chương 270

Bình Luận (0)
Comment