Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 271 - Chương 271 Ngạt Thở

Chương 271

Ngạt Thở


Tay của người phụ nữ ôm lấy hắn, hai người dựa sát vào nhau.


- Con trai, đây là bò Tây Tạng.


Người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh da trời, dáng người yểu điệu, trên người bà mang một vẻ đẹp thành thục, ưu nhã giống như quý tộc.


Sau này Tô Bạch có đọc một số sách liên quan đến thời dân quốc, mỗi lần đọc đến Lâm Huy Nhân (Người phụ nữ đẹp nhất thời kỳ dân quốc của Trung Quốc), trong lòng hắn luôn nghĩ đến người phụ nữ được hắn cất sâu trong lòng, tài hoa, khí chất của bà hoàn toàn giống với Lâm Huy Nhân, hơn nữa bà không có lưu luyến bụi hoa như Lâm Huy Nhân, trong lòng của bà chỉ có một mình chồng mà thôi.


- Hai mẹ con giữ nguyên tư thế đó nhé, một lúc nữa là xong rồi.


Một người đàn ông ở phía sau lưng, nói to.


Tô Bạch vô thức muốn nghiêng đầu sang nhìn nhưng người phụ nữ kéo Tô Bạch lại.


- Đừng nhúc nhích, cha con đang vẽ cho chúng ta, con xem, nơi này thật đẹp.


Tô Bạch muốn ngẩng đầu nhìn mặt người phụ nữ kia, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác ấm áp này.


Thế nhưng khi Tô Bạch vừa mới ngẩng đầu lên, khi hắn còn chưa kịp nhìn thấy người phụ nữ kia.


Một xô nước đá bỗng nhiên giội lên mặt hắn.


….


- Khụ khụ…


Lúc này Tô Bạch ngồi xổm xuống đất, hắn không ngừng ho khan, ở chỗ hông có vết bầm tím đang từ từ biến mất.


Hắn,


Hắn,


Thiếu chút nữa có thể nhìn thấy gương mặt của mẹ, vì sao vì sao lại dừng.


- Sao cô lại dừng!


Tô Bạch giữ lấy bả vai của Dĩnh Oánh Nhi, lúc này cô đang quỳ rạp dưới mặt đất, trên người đều là mồ hôi, đôi môi trắng bệch, lộ ra suy yếu, hiển nhiên trị liệu cho Tô Bạch cũng là một gánh nặng lớn với cô.


- Đau đau…


Dĩnh Oánh Nhi kêu lên.


Lúc này Tô Bạch mới phản ứng được, hắn buông tay ra, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật dài.


Dĩnh Oánh Nhi nhìn thoáng qua Tô Bạch, cắn môi:


- Áp lực tâm lý và cảm xúc đọng lại trong người anh còn lớn hơn rất nhiều lần những gì tôi tưởng tượng, rốt cuộc làm sao mà anh có thể dẫn theo đứa nhỏ đi dạo siêu thị vậy?


- Vừa rồi có phải anh thiếu chút nữa đã làm được chuyện mà mình muốn làm không?


- Tôi nói cho anh biết, điều đó không có khả năng, giống như giấc mơ bình thường, chúng ta luôn tỉnh lại ở lúc mấu chốt nhất, thật ra không phải là như thế, bởi vì ý thức và thời gian trong hiện thực không nằm trong cùng một không gian, ở trong mơ và trong tiềm thức, anh cho rằng mình chỉ thiếu một chút thời gian, nhưng trên thực tế, nó có thể thiếu nửa tiếng, thậm chí là mấy tiếng.


- Vừa rồi nếu như tôi không thu tay lại, anh sẽ bị tôi thít cổ cho đến chết, anh có biết không, giống như vụ án cậu bé mặc váy đỏ, ở nhà chơi treo cổ cuối cùng lại ghìm chết chính mình.


- Vụ án cậu bé mặc váy đỏ?


Lúc này cuối cùng Tô Bạch cũng xem như đã tỉnh táo, hắn lảo đảo đứng lên, xoay cổ, vươn vai, những khớp xương trên người hắn phát ra tiếng vang giòn tan, sau đó Tô Bạch kéo rèm ra, sờ lên đầu tiểu gia hỏa.


Tiểu gia hỏa đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, nhưng toàn bộ cơ thể nhỏ của cậu bé đều nằm lên trên áo Tô Bạch, đây là vì bảo vệ hai khẩu súng của hắn.


Đứa nhỏ này.


Tô Bạch cười, hắn nhẹ nhàng đặt tiểu gia hỏa sang một bên khác, chính mình mặc vào quần áo, cất địa ngục hỏa shotgun vào trong áo khoác.


Trên người hắn có một số vết thương, hiện tại đã gần như hồi phục lại, Tô Bạch vội vã mặc quần áo vào cũng chính là vì nguyên nhân này, lấy độ chuyên nghiệp của Dĩnh Oánh Nhi, cô nhất định sẽ chú ý đến chi tiết những vết bầm do cô gây ra trên người hắn đã biến mất.


- Tôi mệt quá.


Dĩnh Oánh Nhi chống đỡ lên vách tường, lảo đảo ngồi xuống bàn làm việc của mình, mở một chai nước khoáng, sau đó thong thả uống thuốc.


Sau khi thở hổn hển, Dĩnh Oánh Nhi mới ổn định lại.


- Trong số những khách hàng của tôi, cho dù là thân thể hay là tinh thần, vấn đề của anh là khó giải quyết nhất, tôi có thể cảm nhận được, anh vô thức buông lỏng chính mình để cho tôi đi vào.


- Tiên sinh, tôi rất hiếu kỳ, trước kia rốt cuộc anh làm gì?


- Lính đánh thuê, hay là lính đặc chủng?


- Xin lỗi vì kiến thức tôi có hạn, nhưng ở trong suy nghĩ của tôi, chỉ có những người này mới có thân thể cường tráng và ý chí kiên cường. Phần lớn người bình thường chỉ cần có một trong hai thứ đó đã là không tồi, người có cả hai yếu tố, thật đúng là hiếm thấy.


- Có rất nhiều người khi tôi luyện được lý trí thì thân thể đã đi xuống dốc, mà lúc thân thể ở vào thời kỳ tráng kiện thì tâm trí chưa đủ thành thục.


- Cô suy nghĩ nhiều rồi.


Tô Bạch nói một câu như thế:


- Được rồi, tôi phải đi đây.


- Tôi còn chưa biết tên anh là gì?


Dĩnh Oánh Nhi giống như một con mèo lười biếng dựa người vào ghế, đôi chân quyến rũ đặt trên bàn làm việc, rất mê người.


- Tô Bạch.


- Tô thiếu gia, gia nô ở chỗ này chờ lần sau anh đến sủng hạnh.


Tô Bạch bế tiểu gia hỏa đi ra khỏi văn phòng.


Ra khỏi thang máy, một cơn gió thổi tới, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, lại có chút buồn cười, loại phương pháp SM này, thế mà còn có thể làm dịu đi áp lực trong lòng hắn.


Lúc này tiểu gia hỏa ngáp một cái, hai tay nhỏ vươn ra dụi mắt, liếc thoáng qua Tô Bạch, sau đó vậy mà cậu bé lại nở nụ cười trộm, vùi mặt mình vào trong ngực Tô Bạch.


- Nhóc con, con cười cái rắm.


Tô Bạch vỗ cái mông tròn của tiểu gia hỏa, sau đó đi lên xe.


Tai nạn giao thông đã được xử lý xong, con đường đã thông thoáng, Tô Bạch lái xe rời đi, lúc dừng đèn đỏ, Tô Bạch thấy tiểu gia hỏa đang ngồi ở ghế lái phụ nhìn mình.


Tô Bạch đưa tay ra, nhéo mũi cậu bé.


- Con nhìn gì?


Tiểu gia hỏa bĩu môi, sau đó lại ngồi thẳng người.


Lúc về đến nhà đã là buổi tối, có một chiếc xe đỗ ở trước cửa nhà hắn, nhìn thấy biển số xe, Tô Bạch liền đoán ra được là ai đến.


Lúc này, trước thềm nhà, Huân Nhi và Sở Triệu đang ngồi đó, nhìn thấy Tô Bạch trở về, hai người mới đứng lên, hiển nhiên hẳn là hai người bọn họ đã chờ rất lâu.


- Sao không gọi điện thoại cho tôi.


- Tôi đã gọi rất nhiều lần, nhưng không ai nghe máy.


Huân Nhi nói:


- Tôi đại thiếu gia là người bận rộn, dĩ nhiên không có thời gian rảnh nói chuyện với những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi, thì ra chuyện cổ tích đều là lừa người, cẩu phú quý vật tương vong đều là nói suông mà thôi.


Huân Nhi đi tới giúp Tô Bạch bế tiểu gia hỏa.


(Nguyên văn ‘cẩu phú quý, vật tương vong’, có nghĩa là ‘nếu như phú quý, chớ đừng quên nhau’).


Tô Bạch mở cốp xe lấy những đồ hôm nay đã mua, lúc nhìn thấy Sở Triệu đứng ở cửa, hắn chỉ khẽ gật đầu, Sở Triệu cũng thế.


Chờ đến khi tiểu gia hỏa vào trong nhà, Cát Tường liền chạy xuống, nó không quan tâm đến Huân Nhi và Sở Triệu ở đây liền ngậm áo của tiểu gia hỏa, đưa tiểu gia hỏa lên trên lầu, có lẽ nó muốn tắm cho cậu bé, đối với việc vệ sinh cá nhân của tiểu gia hỏa, Cát Tường rất quan tâm.


- Tô Bạch, nhà anh để trà ở đâu?


Huân Nhi hỏi.


- Cô tự tìm đi, tôi không rõ, trong tủ lạnh có nước trái cây.


- Tôi vẫn thích uống trà hơn.


Huân Nhi đi vào trong nhà bếp:


- Ồ, ở đây.


Chờ Huân Nhi mang ba chén trà lên, ba người mới coi như ngồi xuống.


- Sở Triệu cũng đi vào trong đó rồi.


Huân Nhi lên tiếng nói.


Chương 271

Bình Luận (0)
Comment