Chương 272
Xảy Ra Chuyện
Tô Bạch khẽ gật đầu, vừa rồi nhìn thái độ của Cát Tường với Sở Triệu, Tô Bạch đã hiểu ra điều này.
- Thật đúng là thú vị, mấy người chúng ta đều trở thành người của Phát Thanh Khủng Bố.
Tô Bạch nhấp một ngụm trà, thở dài một tiếng:
- Nào, chạm cốc vì hai người đã sống sót qua nhiệm vụ thực tập.
Huân Nhi cầm cốc trà lên, chẳng qua Sở Triệu không hề nhúc nhích.
Tô Bạch và Huân Nhi chạm cốc, cục diện có vẻ hơi xấu hổ.
Tay Sở Triệu xoa cằm, liếc thoáng qua Tô Bạch:
- Tô Bạch, chuyện của Tiểu Huệ có liên quan đến Phát Thanh Khủng Bố, đúng không?
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Có liên quan.
Huân Nhi nhìn Sở Triệu, có hơi bất mãn nói:
- Sở Triệu, không phải trước đó tôi đã nói cho anh rồi sao, ngay từ đầu người phụ nữ kia tiếp xúc với anh đã không có ý tốt, anh hiểu lầm Tô Bạch rồi.
Sở Triệu không nói gì, hai tay đan vào nhau, thể hiện ra lúc này trong lòng anh ta đang có gút mắc.
- Ban đầu tôi có thể mặc kệ chuyện này, lần ở Cửu Trại Câu, khi nhìn thấy bức ảnh cậu chụp, tôi phát hiện ra điểm không thích hợp, cho nên cố ý trở về, sau đó, Phát Thanh Khủng Bố tuyên bố nhiệm vụ hiện thực.
Vành mắt của Sở Triệu hơi đỏ, anh ta cầm cốc trà lên, uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn:
- Vì sao cậu không nói sớm cho tôi biết.
- Bây giờ cậu nói những chuyện cậu đã trải qua trong nhiệm vụ thực tập cho cha cậu biết, liệu ông ấy có tin hay không? Hơn nữa, mọi chuyện liên quan đến Phát Thanh Khủng Bố, người bình thường đều không thể cảm nhận và lý giải được, cậu nhớ rõ, nửa năm trước, người bạn cùng phòng của tôi tái phát bệnh tim chứ?
- Thật ra cậu ta không phải bị tái phát bệnh tim, là tôi lấy súng của cậu, nổ súng bắn chết cậu ta, nhưng kết quả thì sao chứ, có phải trong súng của cậu không hề mất một viên đạn nào, đúng không? Báo cáo kiểm tra thi thể đã viết cậu ta tử vong do tái phát bệnh tim.
Sở Triệu dùng tay che kín mặt mình, cả người dựa vào ghế sofa.
- Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?
Huân Nhi hỏi.
- Lý do gì? Vì chúc mừng ba người chúng ta đều là thính giả của Phát Thanh Khủng Bố à?
- Nếu không thì sao? Anh xuống bếp nấu cơm à?
Huân Nhi hỏi:
- Tôi nhớ hình như anh nấu cơm rất ngon.
Tô Bạch xua tay.
- Được rồi, tôi lười nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi.
Huân Nhi đứng lên lôi kéo Sở Triệu, Sở Triệu ngồi dậy, tuy cảm xúc của anh ta không tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, về phần rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì, Tô Bạch không rõ lắm.
Thật ra có lẽ Huân Nhi và Sở Triệu không cảm giác được, khi Tô Bạch biết bọn họ cũng trở thành thính giả của Phát Thanh Khủng Bố, trong lúc vô hình, quan hệ giữa hắn và hai người bọn họ đã xuất hiện một tầng vách ngăn.
Tô Bạch còn nhớ rõ chính mình, mập mạp, hòa thượng đã từng hố nhau như thế nào, nếu như đã trở thành thính giả, để tránh cho việc mình bị đâm sau lưng, không nên tin bất kỳ ai.
Con người,
Đều sẽ thay đổi.
Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa vừa tắm xong, Cát Tường tiếp tục ở lại trong nhà nhìn bức tranh kia, hiện tại con mèo này đã có khuynh hướng nghệ thuật gia.
Ba người lớn và một đứa bé cùng nhau lên xe, Tô Bạch một lần nữa khởi động xe, hỏi:
- Chúng ta đi ăn gì đây?
- Cơm Tây được không?
Huân Nhi đề nghị.
- OK.
Tô Bạch khẽ gật đầu, lúc này Sở Triệu còn có chút dáng vẻ mất hồn mất vía, Tô Bạch lười phải tiếp tục trưng cầu ý kiến của Sở Triệu.
Khoảng 20 phút sau, Tô Bạch dừng xe ở một cửa hàng cơm Tây, ở Thượng Hải, đây đã coi như là một nhà hàng cao cấp.
Mọi người xuống xe, Tô Bạch ném chìa khóa cho một nhân viên phục vụ, sau đó bế tiểu gia hỏa đi thẳng vào.
Ở trong nhà hàng có một góc dành riêng cho trẻ em chơi đùa, còn có cả hai nhân viên chuyên chăm sóc trẻ em, thấy Tô Bạch bế một đứa nhỏ, nhân viên phục vụ đi đến, cúi đầu hỏi:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần tôi giúp chăm sóc đứa nhỏ không?
Tô Bạch liếc thoáng qua tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa thì nhìn về phía khu vực dành cho trẻ em, sau đó ghét bỏ, quay đầu sang chỗ khác.
Xem ra tiểu gia hỏa lười chơi cùng những đứa nhỏ khác.
- Không cần, cảm ơn, cậu xếp chỗ cho chúng tôi là được.
- Vâng, mời mọi người đi theo tôi.
Mọi người ngồi xuống, Huân Nhi phụ trách chọn món ăn.
Lúc này Sở Triệu khôi phục lại tinh thần, tự mình cầm một chai rượu vang đỏ, mở nắp, rót rượu cho Tô Bạch và mình, sau đó chủ động cầm một ly.
- Tô Bạch, xin lỗi cậu.
- Lời xin lỗi này thật đúng là không có thành ý, chai rượu này vẫn là do tôi trả tiền.
Tuy Tô Bạch châm chọc nhưng hắn vẫn nâng ly lên, cụng ly với Sở Triệu, hai người một hơi uống sạch.
Xem như…
Tiêu tan hiềm khích trước kia.
- Được rồi, tôi đi vệ sinh một lát, giúp tôi chăm sóc đứa nhỏ.
- Yên tâm đi, bảo bối nhỏ của anh không mất đi đâu mà sợ.
Huân Nhi chủ động ngồi gần, nhéo gương mặt mũm mĩm của cậu bé.
Tô Bạch đứng lên, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Tô Bạch đi đến nhà vệ sinh, dọc theo đường đi, Tô Bạch phát hiện không thấy nhân viên chăm sóc trẻ và đứa bé kia đâu, có lẽ là cha mẹ đứa bé đã ăn tối xong, liền dẫn đứa bé kia về.
Chẳng qua lúc Tô Bạch mở cửa nhà vệ sinh ra, thân thể hắn hơi run rẩy.
Mùi máu tươi.
Máu tươi.
Đối với máu, Tô Bạch vẫn luôn mẫn cảm.
Tô Bạch nhìn xung quanh, sau cùng, hắn mở một buồng vệ sinh ra.
Một đứa bé.
Dưới chân có treo một quả cân.
Cổ bị treo trong buồng vệ sinh.
Đầu đứa bé giống như bị dùng dùi hoặc là kim đan len đâm vào, một vết thương rất sâu.
Lúc này, đứa bé đã không còn hơi thở.
…..
Sở Triệu đi vào nhà vệ sinh, anh ta nhìn thấy Tô Bạch đang đứng trước bồn rửa tay, Sở Triệu hơi nghi ngờ hỏi:
- Sao thế?
Sắc mặt Tô Bạch không thay đổi, đặt tay lên máy tự động hong khô, ánh mắt nhìn về phía buồng vệ sinh, ý tứ chính là tự cậu nhìn đi.
Sở Triệu lập tức đi đến mở cửa căn phòng kia, sau đó sắc mặt anh ta chấn động.
- Chúng ta phải báo cảnh sát.
Sở Triệu lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát, anh ta là một cảnh sát, cho dù trước kia anh ta có bài xích nghề nghiệp này như thế nào, nhưng khi gặp loại chuyện này, thói quen nghề nghiệp vẫn khiến anh ta hành động như thế.
Tô Bạch không làm gì, hắn chỉ lẳng lặng hong khô tay, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỉ một lát sau, Sở Triệu gọi điện thoại xong liền đi ra,
- Cậu có phát hiện ra gì không?
Sở Triệu hỏi Tô Bạch.
Tô Bạch lắc đầu nhìn Sở Triệu:
- Không giống như là do thính giả làm, bình thường thính giả rất khó làm ra lại chuyện này, cậu là cảnh sát, cậu điều tra trước đi.
Sở Triệu thở dài:
- Chỉ sợ bữa cơm này không ăn được nữa, cậu và Huân Nhi đi trước, tôi ở chỗ này chờ đồng nghiệp.
Tô Bạch liếc thoáng qua Sở Triệu:
- Cậu chắc chắn bây giờ mình có thể làm việc bình thường được rồi chứ?
- Tôi hiểu rõ chính mình.
Sở Triệu nói.
- Được rồi, chúng tôi đi trước.
Xảy ra loại chuyện này, Tô Bạch không còn tâm tư tiếp tục ở lại đây ăn cơm, dĩ nhiên hôm nay nơi này cũng không thể kinh doanh tiếp.