Chương 290
Đuổi Giết
Người có năng lực khống chế tinh thần lực rõ ràng càng khó chơi hơn, hơn nữa loại thuộc tính cường hóa của Tô Bạch, nếu đối đầu với người có năng lực khống chế tinh thần lực, rõ ràng không có quá nhiều ưu thế, ngược lại là tên giả hỏa bắn tên kia, Tô Bạch cảm thấy mình có khả năng nắm chắc phần thắng hơn.
Chẳng qua lúc đang đuổi theo, Tô Bạch nhắn một tin cho Sở Triệu, đó là tin nhắn định vị.
Trên chiếc xe màu đỏ hoặc là người phụ nữ kia hẳn là có một số đồ tốt, trên thực tế, Tô Bạch ra tay với bọn họ, muốn giết bọn họ, không phải xuất phát từ loại tư tưởng cao thượng thanh lý những kẻ xấu xa trong đội ngũ thính giả gì đó. Hắn không rảnh rỗi như thế. Hơn nữa đứng ở góc độ đạo đức và pháp luật của thế giới hiện thực, nếu như tụ tập tất cả các thính giả lại cùng một chỗ để tìm ra một người tốt, giống như muốn tìm một đóa sen trắng trong hầm phân vậy, thật khó có thể tin được.
Một lý do quang minh chính đại, một cơ hội đường đường chính chính đi giết thính giả.
Đi chiếm lấy đồ tốt của bọn họ.
Sao Tô Bạch có thể từ bỏ?
Hơn nữa, thế giới chuyện xưa lần trước đã kết thúc được một thời gian rồi.
Con người,
Dù sao cũng nên hoạt động một chút.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, cho dù mang theo cung tên, anh ta vẫn chạy nhanh như khỉ, anh ta để trần hai chân, vững vàng chạy trên mặt đất, trong lúc chạy, không quan tâm đến vấn đề thăng bằng của mình.
Trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, địa ngục hỏa shotgun có bán kính sát thương hữu hạn, cách xa như thế, Tô Bạch chỉ có thể đánh không khí, cho nên việc đầu tiên mà hắn cần làm chính là đuổi theo.
Tô Bạch hoán đổi sang trạng thái vampire, trong lúc này, tốc độ của Tô Bạch tăng lên một cấp độ mới.
Phản ứng nhanh nhạy của huyết thống, vào lúc này đã có đất dụng võ.
Đối phương quay đầu lại, nhìn thấy Tô Bạch còn đang không ngừng đuổi theo mình, trong miệng anh ta giống như đang chửi câu gì đó, nhưng anh ta vẫn không dám bắn tên vào Tô Bạch, bởi vì lúc này Tô Bạch đuổi giết anh ta, Tô Bạch chiếm cứ đạo lý, anh ta không thể phát động công kích với Tô Bạch, nếu không sẽ dính đến quan hệ nhân quả, điều này cũng tương đương với việc anh ta bê đá đập vào chân mình.
Trừ khi, anh ta nguyện ý không tiếc thế giới chuyện xưa tiếp theo có độ khó đột nhiên tăng lên, nếu không, về cơ bản, anh ta không dám chém giết Tô Bạch.
Rất hiển nhiên, bây giờ anh ta còn chưa quyết định, anh ta còn đang do dự, anh ta còn đang ôm tâm lý gặp may có thể hất ra được Tô Bạch, ngày sau gặp lại, cho dù có đụng vào Tô Bạch, khi đó Tô Bạch đã không còn quá nhiều đạo lý để ra tay với anh ta, bởi vì thời gian dài, âm mưu lần này đã không lừa được Tô Bạch, Tô Bạch không tổn thất gì, giữa bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận.
Quy củ của Phát Thanh Khủng Bố, có đôi khi chính là có tình người như vậy, rất đáng khen ngợi.
- Vù!
Tô Bạch nhìn thấy người mà hắn đang đuổi theo, thế mà lại trực tiếp nhảy từ trên lan can xuống, đây chẳng khác nào nhảy từ một tòa nhà cao mấy tầng xuống, hơn nữa phía dưới còn đông nghịt như thế.
Tô Bạch lại một lần nữa tăng tốc, hắn cũng theo chân đối phương thả người nhảy xuống, chẳng qua lúc rơi xuống, tay Tô Bạch giữ lấy cột trụ để làm giảm lực quán tính khi rơi xuống, chờ đến khi chân Tô Bạch chạm đất, lòng bàn tay hắn đã máu me be bét, chẳng qua hắn không chút để ý, tiếp tục đuổi theo.
Song phương cách nhau khoảng 30 mét.
Hai người đàn ông đuổi nhau trên đại lộ, hơn nữa còn là ngược chiều.
- Chết tiệt!
Tô Bạch nghe thấy người phía trước nói như thế.
Ngay sau đó, đối phương nghiêng đầu sang chỗ khác, giương cung lắp tên.
Không nhịn được sao!
Khóe miệng Tô Bạch cong lên, sau đó chạy theo hình chữ S.
Chẳng qua, bên trong miệng đối phương giống như đang niệm chú ngữ gì đó, ngay lập tức, bên trên cung tên lộ ra một vệt sáng màu xanh, nhanh chóng bắn ra.
Tô Bạch sững sờ, mũi tên của đối phương thế mà không bắn vào hắn, mà chính là bắn tới mặt đất cách hắn hai mét.
Bắn chệch rồi à?
Một phút sau, mũi tên bắn xuống mặt đất bỗng nhiên tách ra thành mười tia sáng màu xanh.
Bắn ra! Bắn ra tung tóe!
Sắc mặt Tô Bạch lạnh lẽo, hai tia sáng màu xanh xuyên thẳng qua người hắn, may mắn một mũi tên trúng cánh tay, một mũi tên trúng bụng dưới. Trong nháy mắt đó, Tô Bạch đã làm ra phản ứng nghiêng người né đi, chẳng qua muốn hoàn toàn tránh được, hiển nhiên là không thể nào.
Có mấy chiếc xe xung quanh cũng bị bắn trúng, có thân xe bị đâm thủng, có lốp xe bị đâm thủng, trên mặt đất cũng xuất hiện mấy hố sâu, trong lúc này, giao thông rơi vào tình trạng hỗn loạn.
- Rống!
Đôi mắt Tô Bạch bắt đầu xuất hiện màu đỏ, cả người một lần nữa chạy về phía trước, miệng vết thương trên người hắn có thể dùng tốc độ bằng mắt thường để nhìn thấy nó đang không ngừng khép lại.
Dường như người trước mắt kia cũng cảm thấy giật mình vì chuyện này, bởi vì mũi tên kia, anh ta đã hao tổn rất nhiều sức lực, cho nên tốc độ chạy của anh ta bắt đầu không nhanh được như trước. Một lúc sau, khoảng cách giữa hai người chậm rãi kéo gần lại.
Đối phương nhảy qua vườn hoa, rẽ vào một con đường khác, Tô Bạch cũng theo sát phía sau, lúc Tô Bạch nhảy qua, đối phương đã bày sẵn tư thế đón địch, không chạy trốn mà chính là xoay người, cầm cung tên trực tiếp quét về phía Tô Bạch.
Tô Bạch cầm địa ngục hỏa shotgun trong tay, hắn không kịp bắn súng, nhưng địa ngục hỏa shotgun lại giống như một thanh đao cùn kẹp lấy cung tên của đối phương,
Đối phương đá một chân lên, đồng thời lúc đó, Tô Bạch cũng đạp một cước, trong nháy mắt, chân hai người đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm đục, hai người bị hất bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất.
Mà bên phía Tô Bạch, đúng lúc này có một chiếc xe tải lao đến, Tô Bạch không thể làm gì khác ngoài việc nằm ngang dưới gầm xe tải, chờ xe tải đi qua người hắn, Tô Bạch mới đứng lên, nhưng đối phương đã biến mất.
.
- Vù vù…
Tôn Tàng đi bên lề đường nhỏ, anh ta không ngừng thở hổn hển, cung tên còn ở trên người anh ta, nhưng so với lúc trước, nó trở nên nặng hơn nhiều, bởi vì cơ thể anh ta quá mệt mỏi.
- Chết tiệt, khốn nạn…
Tôn Tàng không ngừng mắng chửi.
Tôn Tàng rất rõ chính mình đã dính đến một số quan hệ nhân quả, cho dù anh ta không giết chết Tô Bạch, nhưng anh ta làm cho Tô Bạch bị thương, lần thế giới chuyện xưa tiếp theo, độ khó khăn của anh ta chắc chắn sẽ tăng lên, đồng thời, điều này cũng mang ý nghĩ, xác suất sống sót trong thế giới chuyện xưa tiếp theo của anh ta rất thấp.
Điều này khiến cho trong lòng Tôn Tàng cảm thấy không thoải mái, không lừa gạt được thì không lừa gạt được. Trên thực tế, ba người này ỷ lại vào bảng danh sách trong nhà đại nhân vật, bọn họ đã thử làm qua chuyện này rất nhiều lần, không phải lần nào cũng thành công, cũng có lần thất bại, nhưng đám thính giả kia, không giống như Tô Bạch, không chịu thương lượng, trực tiếp nổ súng giết người.
Hơn nữa, còn là loại hình không chết không thôi.
Giữa người nghe với nhau, luôn lấy lợi ích ra để thỏa hiệp, mà không phải loại cực đoan sinh tử, đây cũng coi như là văn hóa đặc biệt giữa những thính giả, nhưng Tôn Tàng rõ ràng, người tên Tô Bạch kia, hắn hoàn toàn không giống thế.