Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 291 - Chương 291 Cắn Chết Ngươi

Chương 291

Cắn Chết Ngươi


Trên thực tế đúng là như vậy, nếu không lúc trước hòa thượng sẽ không bị Tô Bạch làm cho mặt mũi xám xịt như thế.


Đúng lúc này, một tiếng động cơ từ phía sau truyền đến, Tôn Tàng giống như con chuột nhỏ bị hoảng sợ, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, anh ta nhìn thấy một chiếc xe taxi đang hướng về phía bên này, đây là con đường nhỏ ở nông thôn, độ lớn chỉ đủ cho hai chiếc xe đi, chung quanh còn có nhà dân, ở chỗ này lái xe với tốc độ nhanh như thế, trừ khi là nổi điên, nhưng thị lực của Tôn Tàng rất tốt, anh ta lập tức nhìn thấy người ngồi trên ghế lái, người đang lái chiếc taxi kia chính là Tô Bạch.


Đáng chết, hắn lại tới.


Trong lòng Tôn Tàng đã sớm đè nén lửa giận, anh ta không cách nào ép xuống được, bị Tô Bạch đuổi nhiều lần như thế, xa như thế, đối phương vậy mà không buông bỏ, tiếp tục đuổi theo, đây là đang ép anh ta cá chết lưới rách rồi.


Một loại suy nghĩ điên cuồng không ngừng nảy sinh trong lòng Tôn Tàng, cho dù ở thế giới chuyện xưa tiếp theo có độ khó tăng lên, không vấn đề gì, bây giờ ông đây giết chết ngươi rồi nói sau!


Đây cũng là bởi vì Tô Bạch cứ thế mà ép Tôn Tàng phát điên.


Tôn Tàng giương cung lên, anh ta không trốn tránh, không e ngại, chỉ có hừng hực lửa giận và phẫn nộ, một phút sau, từ trong lòng bàn tay anh ta không ngừng chảy ra máu tươi, sau đó máu tươi này dung nhập vào trong cung tên, cung tên bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ.


Ngay sau đó, cả người Tôn Tàng căng ra, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ khó hiểu.


- 竜が我が敵を喰らう


(Ryuu ga waga teki wo kurau -- The dragon consumes my enemies: Tạm dịch: Rồng thiêng nuốt chửng kẻ thù của ta!)


Bóng dáng một con rồng màu đỏ hiện ra, lấy một loại khí thế lao thẳng về phía trước, không chịu lùi bước, đâm thẳng về phía xe taxi.


Lúc đầu Tô Bạch giẫm chân ga, thật vất vả mới có thể lần theo tên gia hỏa kia. Đúng lúc này đây, Tô Bạch bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng rồng đỏ xông về phía mình, trong miệng hắn vô thức phát ra những tiếng gầm nhẹ, thế nhưng lúc này nếu như muốn chuyển hướng hoặc là dừng xe lại đã không còn kịp rồi, may mắn Tô Bạch không có thắt dây an toàn, bởi vì chiếc xe này là do hắn cướp được, sau khi nhìn thấy con đường phía trước đã bị con rồng này làm cho hư hại nghiêm trọng, Tô Bạch dứt khoát mở cửa xe, cả người nhảy ra ngoài, nhưng bản thân hắn vẫn bị ảnh hưởng, cả người bị hất tung ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.


Sau khi phóng ra một chiêu này, cả người Tôn Tàng quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt anh ta trắng bệch, thậm chí dường như hô hấp của anh ta trở nên mong manh, lúc này anh ta thật sự rất yếu ớt.


Còn bên kia, Tô Bạch đã máu me be bét nằm ở trên bờ ruộng, khắp người hắn đều là vết thương.


Chẳng qua Tô Bạch vẫn run rẩy vươn tay vào trong áo của mình.


Sau đó từ từ lấy ra chiếc mặt nạ kia.


Tô Bạch nghiêng mặt nằm trong ruộng, đầu hắn hơi dịch về phía mặt nạ.


Mặt nạ,


Mặt,


Cuối cùng cũng chạm vào nhau.


Trong nháy mắt khi mặt nạ chạm vào mặt Tô Bạch, Tô Bạch cảm thấy bản thân mình đã quên đi hết đau đớn, cả người hắn trở nên vô cùng… Bình tĩnh, dường như mỗi lần hắn hô hấp, hắn đều có thể nắm giữ được một cách hoàn mỹ.


Tô Bạch chậm rãi đứng lên, cả người lâng lâng, hiện tại hắn cảm thấy linh hồn mình giống như thoát khỏi một loại trói buộc, thậm chí hắn còn muốn gỡ lớp da của mình ra, tự tay đánh gãy xương của bản thân, loại bỏ máu thịt, đem chính mình giải thoát ra ngoài.


Đây là một loại cảm giác rất khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, bởi vì sau khi đeo mặt nạ lên, sâu trong lòng Tô Bạch dâng lên một loại cảm giác, không phải miệt thị với cảnh vật xung quanh, mà chính là một loại miệt thị với chính mình.


Hắn cảm thấy.


Cơ thể này, có mất đi cũng không tiếc, hủy hoại đi càng tốt hơn.


Chính loại tâm trạng này, trong lúc vô tình đã đem ý thức của Tô Bạch tách ra khỏi cơ thể này, hắn không còn cảm giác được đau đớn, không hề cảm nhận được vui vẻ.


Chỉ còn lại có,


Giết chóc!


Lúc Tô Bạch bước đi, bước chân của hắn khập khiễng, nhưng lại rất kiên định, máu tươi không ngừng ở trên người hắn chảy ngược vào trong, da thịt không ngừng biến hóa, đây là huyết thống Vampire đang chữa trị cho cơ thể của hắn.


Chẳng qua, có lẽ bởi vì thương thế của Tô Bạch quá nặng, cho nên khả năng khôi phục lại chậm hơn, dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng nhất lúc này chính là, hắn cần máu tươi, máu tươi mới.


Có nguyên liệu là máu tươi thì huyết thống Vampire mới có thể phát huy được đặc tính của mình.


Lúc này Tôn Tàng đã hoàn toàn vô lực, anh ta cố hết sức, muốn giơ cung tên lên, nhưng vô dụng, thậm chí cánh tay trái của anh ta đã gãy xương, bây giờ cho dù anh ta có sức cũng không có cách nào dùng một cánh tay gãy để bắn tên.


Tô Bạch không ngừng đến gần anh ta, duy trì một tốc độ chậm rãi, tuy khập khiễng nhưng lại mang đến một loại áp lực lớn hơn.


Có lẽ điều này liên quan đến tính cách.


Có một loại người không e ngại việc tiến vào thế giới chuyện xưa, giống như Tô Bạch vậy, thời gian dài không được Phát Thanh Khủng Bố “gọi” vào thế giới chuyện xưa, chân tay không được giãn gân cốt, ngược lại cảm thấy nhớ đến hoảng, chân tay khó chịu.


Cho nên, thật vất vả mới có thể ở trong thế giới hiện thực, gặp được cơ hội danh chính ngôn thuận đi giết chết thính giả, nói một cách dễ hiểu, loại cảm giác này giống như một tên sắc lang đói khát phụ nữ, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái yểu điệu lột sạch quần áo, đứng ở trước mặt mình khiêu vũ.


- Không có chỗ thương lượng à?


Tôn Tàng vô lực nói.


Dáng vẻ này nếu như không giết chết được Tô Bạch, Tôn Tàng đã hoàn toàn từ bỏ, thật ra trong lòng Tôn Tàng không có bao nhiêu oán trách, chẳng qua anh ta cảm thấy rất ủy khuất, đúng thế, rất ủy khuất, nếu như không phải tại quy củ đáng chết của Phát Thanh Khủng Bố, bọn họ chân chính đi vào trong thế giới chuyện xưa, thì người thanh niên trước mặt, làm sao có thể đánh cho ba người thành dạng này.


Hoặc là nói, nếu như ngay từ đầu ba người thể hiện ra loại thái độ thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, bày ra một loại quyết tâm cho dù có phải làm trái với quy củ Phát Thanh Khủng Bố, ba người họ nhất định phải cùng tiến cùng lùi, khả năng, người trước mặt này không thể khoa trương như thế.


Triệu Nhã sẽ không chết, bản thân anh ta cũng không rơi vào kết cục này.


Tô Bạch lảo đảo đi đến, đối mặt với lời nói của Tôn Tàng, Tô Bạch chỉ hơi lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái.


Trong mắt Tôn Tàng nhất thời xuất hiện hy vọng, phần lớn đối mặt với tử vong, con người ta vẫn rất sợ hãi.


Chẳng qua lúc này Tôn Tàng đã quên mất, Tô Bạch đã giết Triệu Nhã như thế nào.


Có lẽ,


Đối với người bệnh tâm thần như Tô Bạch mà nói, giết người chính là một niềm vui thú, đến mức sinh ra một loại nghệ thuật, nên giết người như thế nào mới có thể làm tăng niềm vui của mình lên.


Ví dụ như bản thân lúc ăn cơm đã là niềm vui, mà mỹ thực, sắc hương vị đều đủ sẽ làm cho người ta thích thú hơn khi ăn cơm.


Tô Bạch đeo mặt nạ lên, hắn đã biến thành một cái máy móc bị chính cảm xúc tiêu cực của mình khống chế, dĩ nhiên, đây là điều Tô Bạch vui vẻ tiếp nhận.


- Có chuyện, tôi muốn nói với anh.


Chương 291

Bình Luận (0)
Comment