Chương 292
Đến Đi Nào, Thăng Cấp
Tô Bạch lên tiếng nói, giọng nói của hắn có hơi suy yếu, mang theo chút gì đó mệt mỏi, trên thực tế, Tô Bạch quả thật bị thương nặng, nhưng còn tốt hơn Tôn Tàng, hơn nữa, bây giờ Tô Bạch còn có thể nổ súng.
Có đôi khi, bóp cò súng thật đúng là đơn giản hơn nhiều so với việc giương cung bắn tên, điểm này lúc trước kỵ binh Tăng Cách Thiết Lâm ở thời nhà Thanh phát động tấn công với súng pháo của liên quân Anh Pháp đã nói lên tất cả.
- Nói, cậu nói đi.
Tôn Tàng mấp máy đôi môi khô khốc của mình, lộ ra dáng vẻ cấp bách, có thể nói chuyện, có thể cò kè mặc cả, không vấn đề gì, thậm chí anh ta có thể dùng tất cả điểm cốt truyện còn lại để đổi đồ cho Tô Bạch, đều không vấn đề gì, chỉ cần anh ta còn sống, chỉ cần anh ta tiếp tục sống, đây là cơ sở, đây là ranh giới cuối cùng, phòng tuyến cuối cùng, tất cả còn có thể nói chuyện.
- Lúc anh bắn mũi tên kia, anh nói gì?
Tô Bạch hỏi.
- Cái gì? – Tôn Tàng có chút không hiểu, anh ta không biết Tô Bạch hỏi chuyện này để làm gì.
- Anh biết… Tiếng Nhật à?
Tôn Tàng lắc đầu cười khổ:
- Không, chẳng qua tôi cảm thấy lời nói này rất phù hợp với kỹ năng của tôi, cho nên tôi luôn nói câu này.
- Ồ, thế thì anh nói sai rồi, cậu của anh đại ý là nuốt chửng kẻ thù của tôi, không liên quan gì đến bắn tên.
Sau khi nói xong, Tô Bạch chỉ họng súng vào trước ngực Tôn Tàng.
Cả người Tôn Tàng gần như hóa đá, anh ta không dám tin, hỏi:
- Cậu chỉ muốn nói chuyện… Này?
- Ừ - Tô Bạch rất nghiêm túc gật đầu.
Sau đó.
- Pằng!
Tiếng súng vang lên.
…..
Cho dù xã hội nào thì cũng có giai cấp thuộc về mình, xã hội loài người hoặc là quần thể xã hội có giai cấp từ cao đến thấp, thời kỳ trước đã có rất nhiều người mang theo mơ ước cao thượng muốn đánh vỡ chế độ giai cấp, thành lập xã hội tự do mà con người đều bình đẳng, nhưng mấy chục năm hiện thực đã hoàn toàn phá vỡ loại ảo tưởng này, hoặc là nói, mơ luôn đẹp còn hiện thực thì tàn khốc.
Ví dụ như bệnh viện mà Tô Bạch đang nằm, không mở cửa cho người dân, chỉ tiếp nhận những trường hợp đặc biệt, người có thể khám bệnh ở đây đều có thân phận không đơn giản.
Tô Bạch đang tiến hành chuyển nhượng tài sản của mình, Tô Bạch chưa hề nhắc đến việc đem tiền tài của mình quyên tặng cho những nơi được gọi là tổ chức, ngược lại nó chỉ càng gây thêm tội nghiệt, suy nghĩ của Tô Bạch rất đơn giản, hắn đem cổ phần và tài sản trên danh nghĩa của mình, có thể chuyển nhượng liền chuyển nhượng ra ngoài, có thể tách ra liền phân chia, cố gắng không làm ảnh hưởng đến sự vận hành của tập đoàn mà cha mẹ hắn để lại.
Là Huân Nhi lợi dụng quan hệ của mình, đưa Tô Bạch vào trong bệnh viện này.
Bây giờ là sáng sớm, Huân Nhi đang ngồi bên cạnh giường Tô Bạch để gọt táo, Sở Triệu thì ngồi trên ghế, có chút mặt ủ mày chau.
Một lúc sau, Tô Bạch vươn vai, thương thế trên người hắn khá tốt, điều dưỡng một chút là được, hơn nữa trong khoảng thời gian này, dưới sự yêu cầu của Huân Nhi, bệnh viện không ngừng truyền máu cho Tô Bạch, mỗi ngày đều có máu tươi đi vào trong người Tô Bạch, cho dù Tô Bạch không muốn khỏi cũng là điều rất khó, hơn nữa bởi vì đây là bệnh viện đặc biệt, cho nên trong một số quá trình chữa bệnh, không có nhiều hạn chế như bệnh viện công.
- Đã lấy được hết đồ rồi chứ?
Tô Bạch hỏi.
Huân Nhi đưa quả táo đã gọt xong cho Tô Bạch. Tô Bạch mỉm cười lắc đầu, ra hiệu mình không muốn ăn.
Lúc này đây, Sở Triệu lấy lại tinh thần, cầm một chiếc túi ở bên cạnh, sau đó đặt ở trên giường bệnh của Tô Bạch, đồng thời lấy từng món đồ ra.
Một chiếc dao găm màu tím, một cây cung và một số mũi tên, cùng với một số món đồ chơi nhỏ.
Chiếc dao găm màu tím hẳn là của Triệu Nhã, cung tên dĩ nhiên là của Tôn Tàng.
- Hai người chia đi –Tô Bạch nói.
Huân Nhi cảm thấy ngoài ý muốn:
- Như vậy làm sao được.
Sở Triệu lắc đầu:
- Đây là do cậu liều mạng lấy được, sao chúng tôi có thể lấy nó.
- Coi như là nợ tôi.
Tô Bạch không có nói, thật ra hắn không coi trọng những thứ này, thứ mà hắn xem trọng chính là cảm giác lúc đuổi giết kia, nói một cách văn hoa chính là Tô Bạch xem trọng quá trình mà không phải là kết quả.
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, Tô Bạch gọi điện thoại hoặc là nhắn tin định vị cho Huân Nhi và Sở Triệu, để bọn họ tới phụ trách giải quyết hậu quả, dọn dẹp chiến trường, nếu như bọn họ đã tham dự vào, lấy quan hệ của Tô Bạch và bọn họ, để người ta đi tay không mà về, như vậy quan hệ của ba người bọn họ sẽ hoàn toàn rạn nứt, dù sao hiện tại Sở Triệu và Huân Nhi chỉ mới là người thực tập, bọn họ có nhu cầu rất lớn về vũ khí, cũng là lúc khao khát có năng lực bảo vệ mình nhất.
Tô Bạch rõ ràng, ba người, hắn, Huân Nhi và Sở Triệu hoàn toàn không giống như đám người hòa thượng, mập mạp, giữa ba người bọn họ là tình cảm bạn bè, có đôi khi tình cảm rất không đáng tiền, nhưng có đôi khi tình cảm cũng rất đáng tiền.
Huân Nhi và Sở Triệu liếc thoáng qua nhau, Huân Nhi cầm lấy chiếc dao găm màu tím, Sở Triệu cầm cung tên.
Hai người đều không nói cảm ơn, bởi vì lúc này nói cảm ơn thì có hơi qua loa rồi.
- Bình thường hai người luyện tập thêm nhiều một chút, cho dù là người thực tập, muốn thu hoạch được điểm cốt truyện, điều này không phải là không thể.
Tô Bạch nhắc nhở, sau đó co người vào chăn.
- Tôi mệt rồi.
Huân Nhi và Sở Triệu hiểu ý liếc nhau, hai người đều rời khỏi phòng bệnh, chẳng qua hai người không có rời đi mà chính là chờ ở phòng bên cạnh.
Tô Bạch từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận cơ thể hắn dần dần ổn định, sau đó Tô Bạch đưa tay ra, kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy một chiếc bình nhỏ, mở bình nhỏ ra, sau đó để miệng bình ở ngay vị trí chính giữa trán của hắn.
Móng tay Tô Bạch xẹt qua giữa trán, trên trán hắn xuất hiện một vết thương, ngay sau đó, giọt máu trong bình nhỏ này cũng rơi xuống.
Đúng lúc rơi vào vị trí vết thương.
Đến đi nào, thăng cấp!
Khi giọt máu này đi vào vết thương mà Tô Bạch vừa gây ra, dung hợp với máu của Tô Bạch, trên người hắn bắt đầu tỏa ra hơi thở của huyết thống, giống như một giọt mực màu đen được nhỏ vào nước khoáng.
Đối với giọt máu tươi này mà nói, huyết thống của Tô Bạch tương đương với cốc nước khoáng kia, mang ý nghĩa máu của huyết thống trên người Tô Bạch và giọt máu tươi này gần như không thể so sánh được.
Huyết thống của chủ nhân giọt máu tươi này còn cao hơn những gì Tô Bạch tưởng tượng, có lẽ chuyện này ngay cả mập mạp cũng không nghĩ tới, hiện tại bỗng nhiên Tô Bạch có suy nghĩ muốn đi hỏi mập mạp về lai lịch của giọt máu này, anh ta lấy nó từ trong thế giới chuyện xưa hay là trong thế giới hiện thực, nếu như là trong thế giới hiện thực, vậy thì chứng minh bản thân hắn có thể tìm thấy manh mối, đào được nhiều chỗ tốt hơn.
Trong lúc mê mang, Tô Bạch vẫn ý thức được giọt máu kia đang dung nhập vào trong máu thịt hắn, Tô Bạch cảm thấy mình giống như nằm mơ. Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện, hắn không phải là đang nằm trên giường bệnh, mà chính là bị cố định trên thập tự giá, xung quanh là ánh mặt trời vô cùng chói mắt, và một đám kỵ sĩ mặc áo giáp sáng ngời.