Chương 353
Tang Lễ Một Người
Lúc này Tô Bạch đã cẩn thận nướng chín ba con tôm hùm, tất cả đều được hắn gắp lên đĩa, tay cầm dao nĩa chuẩn bị ăn. Trên thực tế, ở mấy bàn xung quanh, ánh mắt của nhiều người đều sẽ vô thức dừng trên người Tô Bạch một lát, bởi vì thói quen ăn uống của Tô Bạch không giống những người khác, nói một cách đơn giản, rõ ràng đây chỉ là một nhà hàng buffet giá cả bình dân, nhưng cách ăn của Tô Bạch lại khiến cho người ta cảm thấy đây là một nhà hàng cao cấp, hơn nữa cũng không người nào thấy Tô Bạch đang giả bộ, bởi vì hắn ăn rất nghiêm túc, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, loại khí chất và cảm giác ăn uống này, không phải muốn giả trang liền giả trang được.
Đoán chừng những người khác không biết, Tô Bạch đang coi đây là bữa ăn cuối cùng, vì thế đương nhiên hắn sẽ ăn một cách tinh tế hơn, đồng thời yêu cầu của bản thân hắn cũng khá cao.
Nói một câu không dễ nghe, bữa cơm này giống như bữa cơm chặt đầu của hắn, dù sao cũng phải long trọng một chút.
Người phụ nữ mặc lễ phục đen cũng nhìn về phía Tô Bạch, sau đó cô ta đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Tô Bạch và ngồi xuống.
Tô Bạch hơi cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không nghĩ gì, người ta ngồi thì ngồi thôi. Tuy nói người phụ nữ rất xinh đẹp, thế nhưng Tô đại thiếu gia còn chưa nghĩ đến chuyện, trước khi diệt thế đến ăn một bữa cơm thật ngon rồi đi phát tiết lần cuối, Tô Bạch đã trải qua nhiều sinh tử và sóng to gió lớn, vì thế hắn không đến mức suy nghĩ nông cạn như vậy.
Tô Bạch đã ăn xong con tôm hùm đầu tiên, vỏ tôm được giữ lại hoàn chỉnh trên bàn ăn, thế nhưng thịt tôm đều được Tô Bạch lấy ra ăn. Lúc này vỏ tôm trong suốt, sáng long lanh, thật giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Người phụ nữ cầm chiếc kẹp lên, từ bên trong chiếc đĩa ở trước mặt Tô Bạch, cô ta gắp một con tôm lên, đặt vào trong đĩa của mình.
Tô Bạch sững sờ, người phụ nữ hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống, chuẩn bị cầm dao nĩa để ăn.
Thế nhưng, Tô Bạch lại trực tiếp dùng nĩa của mình để xiên vào con tôm kia, sau đó ném nó sang một bên. Hơi thở của người phụ nữ trở nên vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt đẹp của cô ta cũng lộ ra sự lạnh lẽo, cô ta rất tức giận, chẳng qua cảm giác tức giận của cô ta cũng không quá rõ ràng.
Chỉ là, ngay sau đó, Tô Bạch dùng dao nĩa để nhấc con tôm còn lại duy nhất trong đĩa của mình, chủ động để vào đĩa của người phụ nữ.
- Vừa rồi tôi không khống chế lửa tốt, con tôm kia hơi cháy, cô ăn con này đi, tôi đi lấy thêm đồ.
Tô Bạch đứng dậy, bưng đĩa đi chọn đồ ăn.
Người phụ nữ ngồi yên tại chỗ khoảng 10 giây không hề nhúc nhích, sau cùng vẫn cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng bữa. Đương nhiên, tư thế và động tác ăn của cô ta không toát ra được khí chất quý tộc như Tô Bạch, thế nhưng cô ta ăn rất tinh tế, hơn nữa bản thân cô ta lại rất xinh đẹp, lúc cô ta ăn cũng mang đến một vẻ đẹp thuộc về riêng mình.
Lúc Tô Bạch quay lại, hắn mang về không ít thứ, bắt đầu đặt lên vỉ và chậm rãi nướng, sau khi thức ăn chín, Tô Bạch liền gắp nó cho người phụ nữ chẳng hiểu vì sao lại ngồi cùng bàn với mình.
Đối với Tô Bạch mà nói, hắn không có suy nghĩ gì khác, đơn giản là trên bữa cơm chặt đầu còn có một người phụ nữ dáng dấp xinh đẹp ăn cơm cùng mình, cảm giác khá tốt, dù sao đây cũng là bữa tối cuối cùng, nếu đã không hứng hóa thành cầm thú, vậy thì làm người đàn ông ga lăng đến cùng.
Bữa ăn cơm này diễn ra trong nửa tiếng, Tô Bạch ăn rất ít, ngược lại là người phụ nữ kia ăn rất nhiều, sau cùng, Tô Bạch dùng hoa quả ở đó làm ra hai cốc nước ép trái cây, mỗi người một cốc, ngồi ở đó lẳng lặng uống.
Người phụ nữ uống xong cốc nước liền lập tức đứng dậy rời đi.
- Thật đúng là, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói.
Tô Bạch uống hết cốc nước, chỉnh trang lại quần áo, kết thúc bữa ăn tối của mình.
Đi ra khỏi cửa hàng buffet, trên người mang theo mùi đồ nướng khiến cho Tô Bạch hơi không thích, Thượng Đế diệt thế hẳn là không nhanh như vậy, liệu trước đó hắn có thể đi mua một bộ âu phục màu trắng, sau đó lại đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay vào không?
Mang theo mùi đồ nướng trên người, hắn luôn cảm thấy nếu dùng dáng vẻ như thế này để đi chết, quả đúng là không tôn trọng tang lễ của chính mình, Tô Bạch bỗng nhiên nhớ đến trước kia đi qua Tứ Xuyên, hắn có nhìn thấy thiên táng, để chim ưng ăn thịt sẽ nhận được cái gọi là tịnh hóa, thế nhưng loại tang lễ kia và loại tang lễ mà hắn sắp phải đối mặt, từ mặt quy cách mà nói, chênh lệch quá lớn, thậm chí còn không có khả năng so sánh được.
Cả một thành phố sẽ chôn theo cùng mình, đó là tang lễ long trọng đến cỡ nào!
[Thông báo: Quan hệ tiểu đội được giải trừ hoàn toàn, có thể một lần nữa xác lập quan hệ tiểu đội mới.]
[Kỳ hạn để xác nhận quan hệ tiểu đội: Trong 24 giờ.]
[Quy tắc tiểu đội: giống như cũ.]
Một giọng nói nhắc nhở vang lên trong đầu Tô Bạch, vào lúc này, bản thân hắn và Hứa Tình cũng đã giải trừ quan hệ tiểu đội, ở trong tay Tô Bạch xuất hiện một viên thủy tinh màu xanh lớn bằng móng tay.
Tô Bạch bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên trời, người ta còn đang ở trên thuyền Noah, chính mình thì ở trên mặt đất, quan hệ tiểu đội này, có giải trừ hay không thì ảnh hưởng gì đến hắn chứ?
Trên mặt đất chỉ còn lại một đám thính giả cấp thấp, không đủ thực lực để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, chẳng lẽ hắn còn phải qua tìm những người kia, một lần nữa thành lập tiểu đội sao?
Nếu là như vậy, Tô Bạch tình nguyện tự mình đi thưởng thức mỹ cảnh của diệt thế.
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục màu đen, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận, gương mặt anh tuấn, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ, giày da sáng loáng, cho dù đứng từ góc độ nào để xem xét, người ta đều cảm thấy cách ăn mặc của anh ta đã đạt đến cực hạn của sự hoàn mỹ.
Người thanh niên trẻ tuổi cứ thế ngồi trong một quán cafe ở trước quảng trường của tòa nhà Wanda Plaza, trước mặt anh ta là một cốc café và một đĩa bánh ngọt, dưới chân anh ta là một con tỳ hưu đang nằm rạp ở nơi đó, giống như hơi mệt mỏi, nó ghé vào bàn chân anh ta, mệt mỏi ngủ gật.
Xung quanh có rất nhiều người dẫn theo chó cưng của mình đi dạo, thế nhưng không biết vì sao, cho dù là những con chó ngoan ngoãn hay là tính khí nóng nảy, hôm nay đều không dám đến gần quảng trường, chủ nhân kéo như thế nào cũng không chịu đến gần.
Một lão giả mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi đến, ngồi ở trước mặt người trẻ tuổi, bưng cốc cafe lên uống, một hơi cạn sạch.
- Phụt… Ha ha…
Người đàn ông trẻ tuổi nở nụ cười:
- Thật đúng là thú vị, anh cũng đừng có dọa tôi, anh biến thành bộ dạng già nua, thế mà thật đúng là bắt đầu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trước kia anh còn là người chú trọng bề ngoài hơn cả tôi.
Lão giả không có phản ứng gì, chỉ trực tiếp hỏi:
- Phích Lâu, làm sao lại chỉ có một mình anh ở đây, Lan Lâm đâu?
- Cô ấy kêu đói bụng, đi ăn chút gì đó, một lát nữa là đến.
Sau khi nói xong, Phích Lâu xòe tay ra, để lộ mảnh thủy tinh tiểu đội:
- Haizz, thật không nghĩ đến, lúc trước tôi và Lan Lâm hợp tác với nhau, thế mà không những không giết chết được anh, hiện tại còn phải cùng một tổ đội với anh.