Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 354 - Chương 354 Năng Lượng Dao Động

Chương 354

Năng Lượng Dao Động


Đi ra khỏi tòa nhà, đứng ở giữa khu vực quảng trường trống trải, Tô Bạch ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh, không giống như sắp có sấm sét và mưa bão. Có thể là do bị ảnh hưởng bởi nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng về ngày tận thế, trong tiềm thức Tô Bạch luôn cho rằng, Thượng Đế muốn diệt thế thì sẽ dùng phương pháp rất khoa trương với quy mô lớn để trực tiếp xóa sạch đi mọi thứ.


Thế nhưng Tô Bạch hiểu rõ một sự kiện, mặc dù trong thế giới chuyện xưa lần này, lúc giới thiệu, Phát Thanh Khủng Bố có nhắc đến “Thượng Đế” và khái niệm “thuyền Noah” trong Kinh Thánh, chỉ là, ở trong thế giới chuyện xưa này, tất cả các thính giả đều rất rõ ràng, không có Thượng Đế, cho dù thật sự có Thượng Đế xuất hiện giữa không trung, như vậy cũng không thể nói là Thượng Đế xuất hiện.


Bởi vì trong thế giới chuyện xưa, Thượng Đế chỉ có một, đó chính là Phát Thanh Khủng Bố. Phát Thanh Khủng Bố có thể tùy ý mượn bất kỳ hình ảnh của một vị thần nào đó để cho câu chuyện xưa của nó trở nên phong phú hơn. Cho nên nếu có thính giả là tín đồ cơ đốc giáo, họ cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng, bởi vì mình là tín đồ cơ đốc, vì thế có thể nhận được một vài ưu đãi gì ở đây.


Nếu dựa theo thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố để suy nghĩ, trực tiếp dùng sấm sét, hoặc là quả cầu lửa, thậm chí là loại tiết mục thiên thạch va chạm gì đó, giống như vẫn còn có chút khuyết điểm, phong cách quá tầm thường, không phù hợp với phong cách của Phát Thanh Khủng Bố.


Đột nhiên trong lòng Tô Bạch có một loại chờ mong, hắn đang chờ mong xem Phát Thanh Khủng Bố sẽ dùng phương thức gì để hủy diệt đi thành phố này?


Lúc này không có chuyện gì để làm, cũng không có nhiệm vụ, rất nhàn rỗi, nhàn rỗi chờ chết, cảm giác này cũng thật quái dị.


Bên ngoài Wanda là một quảng trường trống trải, tầng dưới cùng của tòa nhà xem như là một cửa hàng quần áo trung cấp, Tô Bạch dự định đi vào chọn một bộ quần áo, chẳng qua, lúc hắn đi ngang qua một quán café, bỗng nhiên dừng bước.


- Anh cố ý.


Phích Lâu nhìn về phía lão giả, ngón tay chỉ vào chân lão giả. Ngay vừa rồi, lúc người trẻ tuổi đi qua quán café, cũng chính là lúc đi ngang qua bên cạnh bàn của hai người, mũi chân của lão giả hơi run lên, xuất hiện năng lượng dao động, đảo loạn kết giới thô sơ mà Phích Lâu đã bố trí, để cho người trẻ tuổi kia phát hiện ra được sự khác thường.


Phích Lâu duỗi cái lưng mệt mỏi của mình, nở một nụ cười giễu cợt với lão giả:


- Lúc trước cố ý giúp tên gia hỏa kia đả thông khí huyết trong người, loại bỏ những thứ thượng vàng hạ cám mà trong lúc cường hóa lưu lại, thậm chí còn chỉ điểm cho cậu ta, lần này thế mà còn muốn gây nên sự chú ý của cậu ta.


- Yến Hồi Hồng, nếu như không phải tôi biết thực tế anh còn chưa đến 30 tuổi, tôi sẽ cho rằng tên gia hỏa này là con riêng của anh đấy, nếu không, tôi thật đúng là không nghĩ ra, vì sao anh lại cố ý đối xử tốt với cậu ta như vậy, đây không phải là phong cách ở chung giữa những thính giả như chúng ta.


Lão giả nhắm mắt, không nói lời nào, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến ông ta.


Ngay lập tức, Phích Lâu bỗng nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, trong ánh mắt anh ta lộ ra sự ngưng trọng, anh ta thế mà lại cảm nhận được, tâm cảnh của Yến Hồi Hồng tịnh tiến hơn trước đó mấy phần, chẳng lẽ lúc trước anh ta và Lan Lâm liên thủ làm Yến Hồi Hồng trọng thương, đã khiến anh ta cảm ngộ ra điều gì?


Chết tiệt, hay là lần sau anh ta cũng cố ý thử làm như thế? Sau khi đi vào thế giới chuyện xưa, anh ta sẽ tìm một ai đó đánh trọng thương mình, hoặc là tự mình hại mình?


Một người có bệnh sạch sẽ còn nghiêm trọng hơn anh ta nhiều lần, bây giờ lại có thể thản nhiên lấy một hình tượng ông già nát rượu, nhất định là tâm cảnh có biến hóa.


Một bên hơi ghen ghét, một bên hơi nghiền ngẫm, Phích Lâu chỉ vào Tô Bạch đang đứng cạnh mình có nửa mét.


- Cậu ta cảm ứng được thì sao chứ? Tuy đây chỉ là kết giới do tôi tùy ý bố trí ra, thế nhưng một người nghe ngay cả vũ khí cũng không dung hợp được, có thể dễ dàng phá giải được ư, trừ khi cậu ta là cường hóa về pháp sư trận, đương nhiên, nhìn dáng vẻ này của cậu ta cũng không giống.


Lúc này Yến Hồi Hồng ngáp một cái, dùng ngón út móc lỗ tai của mình, sau đó để ở trước miệng mình thổi, động tác thô bỉ, nhưng anh ta rất thoải mái, dường như không nghe thấy Phích Lâu nói gì.


- Phích Lâu, anh có tin không, chờ sau khi thế giới chuyện xưa này kết thúc, tôi khôi phục lại như cũ rồi bế quan một thời gian, lần sau gặp lại anh, tôi có thể đánh anh đến mức ngay cả mẹ anh cũng không nhận ra. Cho dù lần sau anh và Lan Lâm có liên thủ, tôi cũng không hoảng loạn.


Phích Lâu hơi nhíu mày, sau đó lập tức gật đầu:


- Chuyện này thì tôi tin, cấp độ này của chúng ta, mỗi một tiến bộ nhỏ đều mang ý nghĩa về khoảng cách, hiện tại tôi hối hận, trước đó tôi nên trả giá nhiều hơn để hoàn toàn giết chết anh.


- Anh suy nghĩ nhiều rồi, Lan Lâm không nỡ giết tôi đâu, đem tôi đánh thành bộ dáng kia đã là mức độ cực hạn mà Lan Lâm tiếp nhận được.


- Anh… Thật đúng là dát vàng lên mặt, cái tính cách này vẫn luôn không thay đổi.


Phích Lâu cười cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn:


- Anh không thể nhìn thấu được tính cách của Lan Lâm, cô ấy tu chính là đạo thuật, không phải là môn phái chính tông nào, thậm chí tôi còn cảm thấy, sau này Lan Lâm sẽ càng lúc càng trở nên cực đoan hơn, cho dù một ngày nào đó, cô ấy tìm cơ hội giết chết cả hai người chúng ta để luyện hóa, tôi cũng không cảm thấy kỳ quái.


- Haizz, chúng ta đã không còn là tiểu đội nhỏ như lúc mới tiến vào thế giới chuyện xưa này nữa.


- Một con người có nhiều chủ ý xấu xa như anh, thế mà còn ở nơi này đa sầu đa cảm.


Lão giả liếc thoáng qua Phích Lâu, sau đó vỗ tay:


- Nhìn xem, cậu ta đến đây.


Năng lượng dao động.


Rất nhỏ.


Giống như cách một vách ngăn, thế nhưng Tô Bạch vẫn cảm ứng được.


Tô Bạch nhìn xung quanh, hắn không nhìn thấy yêu vật, cũng không nhìn thấy thứ gì đặc thù, thậm chí cũng không nhìn thấy ở gần đây có thính giả nào đang quan sát hắn, bởi vì không cần thiết và cũng không có động cơ làm chuyện này.


Những người vẫn còn lưu lại thành phố này, không đi lên thuyền, đều là vớ vẩn.


Chẳng lẽ lúc này còn muốn đen ăn đen?


Tô Bạch xoay người, nhìn về phía chiếc bàn trống không bên cạnh mình.


- Cậu ta đang nhìn anh đó?


Yến Hồi Hồng nói.


- Cậu ta không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì.


Phích Lâu rất tự tin sờ lên cằm:


- Kết giới của tôi, ngay cả khi có sự giúp đỡ của anh, một tên gia hỏa chỉ biết cậy mạnh cũng sẽ không thể phá được.


- Chưa chắc, khi lực lượng nào đó cường đại đến một cấp độ nhất định, thay đổi về định lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất.


- Nói đi, anh dẫn cậu ta đến đây, mục đích là gì, tôi thật đúng là có chút tò mò rồi.


Lão giả mở lòng bàn tay, để lộ mảnh thủy tinh tiểu đội, khẽ lắc lư trước mắt Phích Lâu.


- Thôi đi, chuyện này có thể sao?


Phích Lâu rất khinh thường hừ một tiếng:


- Để dạng thính giả cấp thấp như thế đi vào tiểu đội của chúng ta, kiếp trước cậu ta đã tích được bao nhiêu phúc chứ.


Chương 354

Bình Luận (0)
Comment