Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 355 - Chương 355 Không Đành Lòng Nhìn Thẳng

Chương 355

Không Đành Lòng Nhìn Thẳng


“Người này rất thú vị, vừa chính vừa tà, vừa điên rồ lại bạo lực. Ban đầu, khi tôi ở trong bụng một người phụ nữ mang thai, cậu ta thế mà lại chủ động đưa thai phụ này đến bệnh viện, nói thật lòng, hành động đó của cậu ta khiến cho tôi cảm thấy rất xúc động, đại khái, chính vào lúc đó, tâm cảnh của tôi chân chính bắt đầu thay đổi, cậu ta chính là một bước ngoặt.”


- Theo như ý của anh, nếu chúng ta và cậu ta kết hợp thành một tiểu đội, tôi và Lan Lâm cũng có thể thu hoạch được loại bước ngoặt này? Yến Hồi Hồng, anh không điên đấy chứ?


- Đây là duyên phận, cũng là nhân quả.


Yến Hồi Hồng tiếp tục nói:


- Chắc hẳn anh cũng biết, Phát Thanh Khủng Bố vẫn luôn theo đuổi phương châm nhân quả.


- Nhân quả sao? Tôi tin tưởng tâm cảnh của anh tịnh tiến lên nhiều, thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tin anh đã chạm đến cấp độ nhân quả, nếu không phải vậy, anh cũng nên đi đến địa phương kia.


- Được rồi, cứ như thế đi, anh không được ra tay giúp đỡ cậu ta nữa, nếu cậu ta có thể phá vỡ kết giới này, tôi sẽ cho cậu ta cơ hội tham gia vào tiểu đội, thế nhưng, nhất định phải để cho ba người chúng ta bỏ phiếu về việc này.


- Được thôi, cả tôi và anh đều không làm gì.


Lão giả trực tiếp đồng ý.


- OK, tôi cũng sẽ không làm gì, thật ra cho cậu ta một cơ hội cũng vô dụng, tôi không đồng ý, anh đồng ý, nhưng còn Lan Lâm, bây giờ cô ấy đã mắt cao hơn đầu, có lẽ hiện tại trong lòng cô ấy, chỉ có Lệ Chi mới là người xứng đáng nhận được sự tán đồng của cô ấy, những người khác, bao gồm cả tôi và anh đều không lọt vào mắt của Lan Lâm, càng đừng nhắc đến một tên gia hỏa ngay cả pháp khí cũng không dung hợp vào trong cơ thể được.


Yến Hồi Hồng ho khan một tiếng.


- Cả đám đều là EQ thấp.


Phích Lâu vừa mới chuẩn bị cười Yến Hồi Hồng ngây thơ, nhưng suy nghĩ một lúc, anh ta quyết định không lên tiếng, cũng không động đậy, chỉ chống tay lên cằm, giống như đang cắn móng tay, cứ như thế mang theo tâm tình xem trò vui ngồi trên ghế mây, anh ta không tin, một tên nhóc miệng còn hôi sữa có thể phá vỡ kết giới của chính mình, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.


Yến Hồi Hồng cũng không nhúc nhích, anh ta khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ lạnh nhạt. Nếu như đây là nhân quả, Yến Hồi Hồng anh đã làm hết những gì chính mình nên làm, có nhân có quả, nếu anh ta đã bỏ nhân xuống lại không ra quả, vậy thì đoạn nhân quả này nên tản đi.


Tô Bạch đứng bên cạnh chiếc bàn của quán café ngoài trời, ánh mắt hắn nhìn chăm chú, nhưng cái gì cũng không thấy. Tô Bạch đưa tay ra sờ, cái gì cũng không sờ được, thế nhưng hắn vẫn luôn có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, trước đó cảm giác của hắn luôn không sai lầm, mà hiện tại, cảm giác của hắn ngày càng rõ ràng hơn, chỉ là, trước mắt hắn thật sự không có gì.


Chẳng lẽ bây giờ hắn quá mức đa nghi sao?


Ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại, hắn bỗng nhiên nghĩ đến trận pháp, mập mạp là truyền nhân của đạo gia, giỏi về bố trí trận pháp, nhưng Tô Bạch hắn chỉ là một người có huyết thống Vampire và cương thi. Về phương diện trận pháp, hắn thật đúng là không biết gì, chẳng qua trong tay hắn có khối ngọc thước của Phùng Á Long, lúc này hắn lấy ngọc thước ra lắc lư, nhưng căn bản không biết dùng như thế nào. Sở dĩ Tô Bạch lựa chọn lấy ngọc thước và sách về trận pháp của Phùng Á Long, là bởi vì hắn muốn mang về thế giới hiện thực, đem đi giao dịch với mập mạp, mà không phải là để cho chính mình dùng.


Một bên đung đưa ngọc thước, một bên xoay người, sau đó không di chuyển nữa, dáng vẻ trầm tư, hắn đang tự hỏi, liệu có phải chính mình quá đa nghi hay không, bệnh tâm thần và bệnh đa nghi, thật đúng là không có mối liên hệ nào.


Nhìn thấy Tô Bạch lấy ra một pháp khí “ngọc thước” cấp thấp chuyên dùng để bố trí trận pháp, nụ cười trên mặt Phích Lâu càng thêm sâu hơn, một pháp sư trận nghiệp dư cầm pháp khí trong tay, lại chỉ có thể dùng nó như Thiêu Hỏa Côn, thật đúng là thú vị rồi.


(Nhiếp Hồn Bổng và Phệ Huyết Châu vốn dĩ là hai kỳ vật bị tách rời, khi hai thứ này được hợp lại thì sẽ trở thành Thiêu Hỏa Côn – Trích truyện Tru Tiên.)


Thế nhưng, rất nhanh, Phích Lâu không cười nổi nữa, cả người anh ta trực tiếp cứng đờ.


Bởi vì sau khi Tô Bạch xoay người liền đứng im tại chỗ trầm tư, chỉ là, vị trí đứng của hắn lại ở ngay phía trước chiếc ghế mà Phích Lâu đang ngồi.


Tô Bạch đứng, Phích Lâu ngồi, độ cao và góc độ đều hoàn hảo.


Miệng của Phích Lâu đúng lúc hoàn mỹ tiếp xúc với vị trí dưới thân Tô Bạch, nhất là Phích Lâu còn đang duy trì tư thế cắn móng tay, ngồi im không nhúc nhích, càng giống như chính anh ta đang ngồi đó để khẩu giao cho Tô Bạch. Nhất là từ vị trí đối diện của Yến Hồi Hồng nhìn lại, hình ảnh này càng thêm hỗn loạn, dâm đãng đến mức khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng!


- Con mẹ nó!


Phích Lâu không chịu đựng nổi, vung tay lên, kết giới tản đi, cả người Tô Bạch bị một luồng lực đánh trúng, hắn nhanh chóng lùi ra ngoài.


Yến Hồi Hồng cười ha ha đứng lên, đưa một tay ra, trực tiếp giúp Tô Bạch hóa giải luồng lực kia, để Tô Bạch đứng vững bên người mình.


Sắc mặt Phích Lâu âm trầm, một tay che lấy miệng mình, anh ta là người có bệnh thích sạch sẽ, tình cảnh vừa rồi thật đúng là khiến cho anh ta không chịu được.


Đương nhiên, loại bệnh thích sạch sẽ này cũng phải nhập gia tùy tục, vào thời điểm nguy hiểm, sức chịu đựng của anh ta đương nhiên cũng mạnh hơn, giống như Tô đại thiếu gia, vào lúc nguy cấp, hắn có thể ăn hết bất kỳ thứ gì, nhưng vào ngày thường, ở trong điều kiện cho phép, hắn sẽ cố gắng hết mức để nâng cao chất lượng cuộc sống của mình.


Ngược lại, Yến Hồi Hồng rất vui vẻ, hai chữ nhân quả này, tất cả mọi người đều biết, nhưng phần lớn lại không hiểu rõ.


Việc dung hợp vũ khí vào trong cơ thể của mình chỉ là bước đầu tiên của việc phân chia ranh giới thực lực, thế nhưng nếu như có thể lĩnh ngộ được hai chữ nhân quả, đó chính là một thế giới khác.


Sau khi đạt đến cảnh giới đó, có tin đồn Phát Thanh Khủng Bố sẽ mất đi tầm kiểm soát đối với người đấy, ví dụ như lúc trước, nghe nói một mình Lệ Chi đã hủy đi cả một thành phố của nước Anh, sau cùng vẫn yên ổn sống tiếp được.


Nó giống như một chiếc bánh kem, một chiếc bánh kem hấp dẫn mỗi người. Ở trong Phát Thanh Khủng Bố, thính giả giống như con rối đồ chơi, là thứ có thể tùy ý chơi đùa. Thế nhưng thính giả không phải là động vật, bọn họ là người, bọn họ có tự tôn, có thứ mình theo đuổi. Bị khống chế như những con rối, ngay cả người bình thường đều sẽ cảm thấy không cam lòng, chứ đừng nói đến việc thực lực của những người này đặt ở trong thế giới hiện thực, đã được coi như những vị “thần” tồn tại trong truyền thuyết, làm sao bọn họ có thể tiếp tục cam tâm chịu đựng biến thành đồ chơi cho Phát Thanh Khủng Bố chứ?


Lúc trước, Lệ Chi hủy đi cả một thành phố của nước Anh, sau cùng vẫn có thể yên ổn rời đi, chẳng khác gì gián tiếp cho tất cả thính giả một mục tiêu tràn ngập dụ hoặc.


Trong thế giới chuyện xưa lần này, tâm cảnh của Yến Hồi Hồng càng thêm sâu sắc, cho nên vì muốn tiến thêm một bước, anh ta bắt đầu tính toán nhân quả, bây giờ nhân quả này đã đạt được kiểm chứng từ trên người Tô Bạch, đối với Yến Hồi Hồng mà nói, đây cũng là một kỳ ngộ lớn.


Cho nên nói, trên thế giới này, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không vô duyên vô cớ hận, lần đầu tiên Yến Hồi Hồng giúp Tô Bạch đả thông cơ thể và chỉ điểm cho hắn, chỉ vì Tô Bạch chủ động đưa người người phụ nữ mang thai kia đến bệnh viện, khiến anh ta cảm thấy rất vừa mắt, chỉ đến thế mà thôi, nhưng lần này không đơn giản là vì thuận mắt hay không, anh ta có mưu đồ, chẳng qua, đối với Tô Bạch mà nói, mưu đồ này cũng coi như có lợi với hắn.


- Anh thua.


Yến Hồi Hồng liếc thoáng qua Phích Lâu.


Chương 355

Bình Luận (0)
Comment