Chương 356
Nghệ Thuật Diệt Thế
Cuối cùng, sắc mặt của Phích Lâu cũng khôi phục lại bình thường, nhìn thoáng qua Yến Hồi Hồng, nói:
- Đừng nóng vội, cửa ải của Lan Lâm, để xem, cậu ta sống sót như thế nào.
Yến Hồi Hồng giả bộ rụt rè gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh ta mang theo một loại cảm giác, tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, dường như Phích Lâu đã không còn cùng đẳng cấp với anh ta nữa rồi.
Phích Lâu, Yến Hồi Hồng, Lan Lâm, lúc trước ba người bọn họ xem như là cùng nhau tiến vào Phát Thanh Khủng Bố, ngay từ đầu, quan hệ của ba người bọn họ cũng không tồi, tương đương với quan hệ của Tô Bạch và đám người mập mạp, hòa thượng.
- Anh cứ tiếp tục giả vờ đi.
Phích Lâu không tin người bạn cũ kiêm địch nhân của mình lại đột nhiên lập tức nhảy vọt lên mức độ này.
Ngay sau đó, Phích Lâu nhìn thấy bên trong đám người đi đường, có một người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía này, người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen, nhìn rất nội liễm, nhưng lại mang đến cho người ta một loại khí chất rất cao quý.
Trong nhóm thính giả, Lệ Chi thuộc về nhóm người đứng đầu, cộng thêm tính cách của cô ta cao ngạo, thủ đoạn cũng khiến cho người ta e ngại, cho nên bình thường, ngoại trừ người mặt dày mày dạn như mập mạp có thể đến gần giúp Lệ Chi làm chân chạy vặt, lấy ấn tượng tốt, rất ít người thật sự có thể cùng Lệ Chi chân chính tiếp xúc, mà Lan Lâm thuộc về trường hợp đặc thù, nghe nói quan hệ của hai người phụ nữ này không tồi, thậm chí Lan Lâm còn gọi Lệ Chi là chị.
Yến Hồi Hồng nhìn thấy Lan Lâm đến, nhất thời hơi quẫn bách, hiển nhiên anh ta không có lòng tin Lan Lâm sẽ đồng ý chuyện này, trước đó sắc mặt của anh ta đều là giả vờ, bây giờ dáng vẻ của anh ta trở nên già nua, tâm tính thay đổi, có loại xu thế biến thành lão ngoan đồng.
Phích Lâu chủ động ra đón:
- Đến rồi à.
Lan Lâm gật đầu, cũng không liếc nhìn Tô Bạch lấy một cái, mà đứng ở một bên, trong lòng Tô Bạch “lộp bộp”.
Con mẹ nó, có cần trùng hợp như thế không, ông đây ăn một bữa cơm chặt đầu, vậy mà cũng có thể đụng đến một lão đại.
- Có vẻ như đầu óc của Yến Hồi Hồng chưa khôi phục tốt, anh ta thế mà lại muốn kéo theo một kẻ ngay cả vũ khí bản mệnh cũng không dung hợp vào được cơ thể, gia nhập vào trong tiểu đội của chúng ta, thật đúng là khiến cho tôi không còn lời nào để nói.
- Vậy thì để anh ta gia nhập đi.
Lan Lâm trả lời một câu rất đơn giản, sau đó ngồi xuống bàn café, ngón tay áp út của cô ta đeo một chiếc nhẫn màu xanh lá cây trong suốt, sáng long lanh, nếu như nhìn cẩn thận, dường như có một gương mặt quỷ bị phong ấn ở đó.
“…” – Phích Lâu.
“…” – Yến Hồi Hồng.
Lan Lâm cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhìn thoáng qua vẻ mặt không dám tin của hai người bạn cũ, đưa tay vén tóc ra sau tai, nói.
- Tất cả mọi người đều có thủy tinh tổ đội, trước tiên chúng ta thành lập tiểu đội, tôi biết đại khái lần này Phát Thanh Khủng Bố chuẩn bị diệt thế như nào, nếu các anh không muốn bỏ lỡ những hình ảnh đặc sắc ngay từ lúc đầu, vậy thì đừng lề mề nữa.
Lan Lâm ưu nhã ngồi trên ghế dựa, có loại cảm giác giống như Phạm Băng Băng trên tivi, đương nhiên, lấy một ngôi sao ở thế giới hiện thực qua so sánh với cô ta, thật đúng là có chút khinh nhờn Lan Lâm rồi.
- Nhân quả, có nhân có quả, có nhân…
Yến Hồi Hồng giống như bị ma nhập, từ lúc ngồi trên xe, trong miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm mấy từ này.
Phích Lâu và Lan Lâm ngồi ở phía sau, Yến Hồi Hồng ngồi ở ghế phụ, người lái xe, đương nhiên là Tô Bạch. Lúc này, Tô Bạch nghĩ thoáng được chuyện này, loại việc này, hắn không tự mình làm thì ai đến làm đây?
Chẳng qua, nhìn lão gia hỏa đang ngồi lải nhải bên cạnh mình, người không biết rõ chân tướng, đoán chừng còn cho rằng anh ta bị mắc bệnh si ngốc, lẩm cẩm của người già.
- Được rồi, chính là chỗ này, anh hạ điều hòa không khí xuống thấp hơn một chút, chúng ta ở đây chờ đợi, nó sắp bắt đầu rồi.
Sau khi nói xong, Lan Lâm trực tiếp dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ gật.
Cho dù phụ nữ có mạnh như thế nào đi chăng nữa, cũng đều như thế…
Thích ăn ngon, lười biếng và ham ngủ.
Trong lòng Tô Bạch thầm nghĩ như thế.
Sắc mặt Phích Lâu vẫn luôn hậm hực, bàn tay anh ta không ngừng xoa nắn còn tỳ hưu đang nằm trên đầu gối của mình, may mắn trên người tỳ hưu không có nhiều lông, phần lớn đều là vảy lân, nếu là sủng vật khác, đoán chừng Phích Lâu đã vô thức nhổ trụi lông của nó.
Đồng thời, ánh mắt Phích Lâu luôn vô tình hay cố ý đảo qua trên người Tô Bạch.
Yến Hồi Hồng giống như lẩm bẩm đến mức mệt mỏi, từ trong xe lấy ra một chai nước khoáng, mở ra, một hơi uống sạch, sau đó anh ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, ném chai không ra ngoài cửa sổ, thật đúng là một chút ý thức công cộng cũng không có.
Lúc này, Lan Lâm vừa nhắm mắt vừa nói:
- Lão Yến, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, nhân quả là một chuyện giống như trăng đến rằm trăng sẽ tròn.
Yến Hồi Hồng nhíu mày, hiển nhiên anh ta không nghe lọt tai, thế nhưng lại không tiện nói gì.
- Chị Lệ Chi đã từng nói cho tôi biết, nhân quả là một chuyện, nếu như quá cưỡng ép theo đuổi một chuỗi nhân quả, chẳng những không thể khiến cho anh mượn sức được chuỗi nhân quả này tìm ra cửa lớn của nhân quả, ngược lại sẽ khiến anh luân hãm và sa vào bên trong chuỗi nhân quả đó.
- Anh không phát hiện ra sao? Hậu quả của việc anh nóng vội trên con đường này, chính là không ngừng để cho tên tài xế kiêm đầu bếp này thu lợi, nếu anh cứ tiếp tục như thế, tôi sợ đến sau cùng, anh tự thân khó mà bảo toàn, hoàn toàn biến thành đá đặt chân cho anh ta.
Nghe đến đó, hô hấp của Tô Bạch hơi chậm lại.
Yến Hồi Hồng nhẹ nhàng xoa ngón tay mình, Tô Bạch có thể cảm nhận được, vừa rồi trong nháy mắt, Yến Hồi Hồng đã sinh ra ý định giết hắn.
Giữa những thính giả với nhau, quả thật rất khó chân chính có được tình nghĩa, nhất là khi người đó có thể uy hiếp đến lợi ích, thậm chí là tính mạng của mình, hiển nhiên, muốn để cho sau này nhân vật có cấp bậc như Yến Hồi Hồng làm bàn đạp cho Tô Bạch, Yến Hồi Hồng tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận, vừa rồi, trong phút chốc, anh ta thậm chí còn có suy nghĩ muốn giết chết Tô Bạch để vĩnh viễn trừ hậu hoạn, thế nhưng anh ta vẫn nhịn được.
Một phần là anh ta không muốn bị Lan Lâm dắt mũi, một phần là do quy tắc tổ đội của Phát Thanh Khủng Bố.
Lúc này, con tỳ hưu đang nằm trên đùi Phích Lâu bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, từ trong trạng thái bị chủ nhân giày vò, nó bắt đầu hồi phục lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, Lan Lâm mở cửa, đi xuống.
- Xuống xe thôi, bây giờ có thể thưởng thức một chút nghệ thuật diệt thế của Phát Thanh Khủng Bố rồi.
Yến Hồi Hồng cũng đi xuống xe, Phích Lâu ôm tỳ hưu đi theo cùng, Tô Bạch ngồi lại trên xe một lát, sau đó cũng đi xuống.
Phía trước là một công viên, trong công viên có không ít người đi tản bộ, hoặc là dắt chó đi dạo.
Đúng lúc này, một con mèo hoang từ trong bụi cỏ chui ra, trên người con mèo hoang này rất bẩn, đồng thời trên người nó còn có rất nhiều dấu chấm đỏ của bệnh sởi, nhìn có vẻ như đã bị bệnh.