Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 357 - Chương 357 Cảm Ngộ

Chương 357

Cảm Ngộ


Ngay sau đó, một bé gái buông tay mẹ mình ra, đi đến chỗ con mèo hoang, cô bé ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu mèo hoang, mèo hoang yếu ớt nằm trong ngực cô bé, mẹ của cô bé vội vàng chạy tới, trách mắng cô bé không được tùy tiện động vào chó mèo hoang, tránh nhiễm vi khuẩn.


Cô bé cảm thấy hơi ủy khuất, buông lỏng con mèo hoang ra, vào lúc này, hai bàn tay của cô bé xuất hiện những vết đỏ giống như bệnh sởi.


- Tốc độ của bệnh truyền nhiễm này rất nhanh.


Trong lòng Tô Bạch âm thầm suy nghĩ.


Thế nhưng, chẳng mấy chốc, trên người cô bé bắt đầu xuất hiện những dấu chấm đỏ lít nha lít nhít, cô bé ngã thẳng xuống đất, mẹ của cô bé rất lo lắng cho con gái, ngồi ở bên cạnh.


Ba người Yến Hồi Hồng, Lan Lâm, Phích Lâu đứng từ đằng xa nhìn tất cả mọi chuyện, Tô Bạch cũng đứng ở một bên, chẳng qua bốn người này, không ai trong số họ ra tay giúp đỡ, bởi vì bọn họ đều hiểu, nếu như đây là mở màn của diệt thế, như vậy, không ai có thể ngăn cản được.


Những vết chấm đỏ bắt đầu lan nhanh ra trên người cô bé, sau cùng làn da của cô bé hoàn toàn biến thành màu đỏ, trên người cũng bắt đầu xuất hiện mặt và râu mèo.


Vẻ mặt của mẹ cô bé cũng chuyển từ lo lắng sang tham lam, cô ta bắt đầu biến thành người mèo, sau đó, cô ta thế mà lại chủ động nhào về phía con gái mình, bắt đầu cắn xé cơ thể của cô bé.


Chẳng mấy chốc, cô bé đã bị phanh thây đến chết, mẹ của cô bé tham lam ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng mèo kêu, nhưng làn da của cô ta cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, ngay sau đó, rất nhiều người đang tản bộ hoặc dắt chó đi dạo ở trong công viên đều bắt đầu hóa thành người mèo, đám người này giống như phát điên nhào về phía mẹ của bé gái, mẹ của bé gái muốn phản kháng, thế nhưng cô ta căn bản không cách nào phản kháng được, cả người nhanh chóng bị nuốt chửng…


Màu đỏ, bắt đầu lan ra.


Màu đỏ mê người.


Màu đỏ khiến cho người ta phát cuồng.


Bắt đầu từ một chấm nhỏ, dần dần tràn ngập ra cả thành phố…


Người mèo xuất hiện chấm đỏ sẽ hấp dẫn những nhân loại bình thường biến thành người mèo, sau đó bọn họ sẽ đến nuốt chửng người mèo hóa đỏ kia. Hơn nữa, cũng giống như thế, người mèo xuất hiện chấm đỏ sẽ mang theo một loại khát vọng nguyên thủy theo bản năng đối với những người mèo đã chuyển sang màu đỏ khác.


Nuốt chửng.


Giết hại.


Xé xác.


Phanh thây.


Ngay lúc này đây, một loạt những hình ảnh khiến cho người ta cảm thấy tiêu cực đang diễn ra trong thành phố này.


Lan Lâm đứng ở bờ sông, nhìn những phần thi thể đang trôi theo dòng nước, giống như đang thưởng thức phong cảnh, tâm trạng của cô ta dường như không bị chút ảnh hưởng nào, tuy bản thân ở trong bức tranh cực đoan này, nhưng cô ta vẫn có thể giữ được phần thuần khiết của chính mình như cũ.


Ít nhất, thoạt nhìn chính là như vậy.


Nếu vào lúc này có người bình thường cầm máy chụp một bức ảnh, nhân vật nữ chính trong ảnh và hoàn cảnh xung quanh cô ta sẽ tạo thành một loại chênh lệch về thị giác rất lớn, ngưng tụ ra một loại vẻ đẹp đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.


Có lẽ lúc này Lan Lâm đang ở trong cảm ngộ gì đó, cô ta dùng năng lực của mình, để cho bản thân duy trì một cảm giác lẻ loi tại thế, làm cho mình không bị thành phố này ảnh hưởng.


Đây là một loại tu hành, một loại tu hành trong nội tâm.


Phích Lâu không ngừng đi lại, những người mèo xung quanh đó đều không nhìn thấy anh ta, hoặc nói đúng hơn, lúc này còn chưa xuất hiện người mèo đủ cấp bậc xem thấu thuật che mắt của anh ta.


Anh ta ôm tỳ hưu, lúc này đây, tỳ hưu lộ ra hung tính ở sâu trong huyết mạch của nó, không cách nào xóa đi, đối với hoàn cảnh xung quanh và những chuyện đẫm máu đang xảy ra, Phích Lâu lộ ra rất hưng phấn.


Phích Lâu dứt khoát thả tỳ hưu xuống mặt đất, sau đó từ trong túi mình, lấy ra một sợi dây màu xanh, quấn quanh cổ tỳ hưu, sau đó giống như dắt chó đi dạo, dắt tỳ hưu đi tản bộ.


Tản bộ.


Tản bộ.


Tản bộ.


Gương mặt mỉm cười, xuân về hoa nở.


Dường như, anh ta chỉ đang ở trong một hoạt động dân gian đặc sắc của người dân trong thành phố, tất cả mọi thứ xung quanh đều thật tuyệt vời, thật thú vị, anh ta dắt “chó” đi dạo, vừa đi vừa nghỉ.


Mọi thứ nhàn nhã vui vẻ.


Yến Hồi Hồng ngồi một mình trên thiên đài, trong tay anh ta là một chai rượu vang đỏ, phía dưới là khung cảnh đồ sát, vô số người mèo đã và chưa hóa đỏ đem nơi này biến thành một địa ngục nhân gian, Yến Hồi Hồng nhìn một lúc lại uống một ngụm rượu, anh ta vừa nhắm rượu, vừa thưởng thức cảnh tượng thê lương, dáng vẻ thích thú.


- Ba kẻ thiểu năng trí tuệ.


Tô Bạch ngồi ở trong xe, châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, nhả ra một vòng khói mờ ảo. Có thể vì hắn chưa đến cấp độ cố gắng theo đuổi cảnh giới nội tâm gì đó, cũng có thể là do bản tính hắn như vậy. Tô Bạch chỉ cảm thấy chán ghét với những hình ảnh đang diễn ra trước mắt hắn. Đương nhiên cũng có một loại cảm giác sâu sắc chấn động, cảm giác giống như máu trong toàn bộ thành phố đều đang hiện ra ở trước mắt hắn.


Lúc đầu, nơi này là một thành phố bí ẩn và trang nghiêm. Nhưng hiện tại lại giống như kỹ nữ bị lột sạch hết quần áo, trói lại trên thập tự giá, không ngừng bị lấy roi đánh vào người, càng không ngừng bị khinh nhờn, máu tươi của cô ta ồ ạt chảy ra, biến thành màu đen, màu đen mang đến cho người ta tuyệt vọng.


Tô Bạch giết qua không ít người, thế nhưng cảm giác hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn người dân của thành phố này đang không ngừng chết đi bên cạnh mình, vẫn khiến cho Tô Bạch khó mà có thể tiếp nhận một cách thản nhiên. Có lẽ, cho dù là Lan Lâm, Phích Lâu hay là Yến Hồi Hồng đều không thể hoàn toàn lẳng lặng tiếp nhận tất cả những chuyện này, cho nên mới cố tình ở lại nơi này để đối mặt, mài giũa tâm cảnh của mình.


Á!


Một người mèo màu đỏ bị hai người mèo thường ấn vào cửa chắn gió của Tô Bạch, sau đó bắt đầu ở trước mặt Tô Bạch chia ăn.


Tô Bạch gẩy tàn thuốc lá ra ngoài cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ xe lại.


Lúc này đây, cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong những bộ phim về Zombie thực sự xuất hiện trước mặt hắn, thế nhưng Tô Bạch không cảm thấy thú vị gì cả, chưa từng có cảm giác sục sôi, cũng không có cảm giác kinh hoảng, chẳng qua chỉ cảm thấy chán ghét và buồn nôn.


Khởi động xe, Tô Bạch lái xe lùi về sau, mấy người mèo đều rơi xuống mặt đất, ngay lập tức, hắn đạp chân ga, trực tiếp nghiền nát bọn họ, không chút lưu tình nào.


Bởi vì hiện tại bọn họ không tính là con người, hơn nữa, bọn họ được định sẵn là bị hủy diệt.


Trên xe đều là vết máu, khiến cho Tô Bạch nhíu mày, hắn lái xe đến một nơi tương đối trống trải, sau đó xuống xe, đi đến trước một máy bán hàng tự động, dùng nắm đấm đập nát tủ kính, từ bên trong lấy ra một lon café.


Nghĩ đến ba người Lan Lâm đang ở chỗ này cảm ngộ, Tô Bạch cảm thấy ba kẻ này mới đúng là bệnh tâm thần, thứ này thì có gì hay để cảm ngộ, thật đúng là lập dị!


Meo!


Lúc này, một tiếng mèo kêu từ phía sau lưng Tô Bạch truyền đến.


- Móa nó, lại đến nữa, có phiền hay không.


Tô Bạch trực tiếp quay người lại, chuẩn xác bóp lấy cổ người mèo vừa mới nhào về phía mình, nữ người mèo này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, quần áo trên người cơ bản đã bị xé rách.


Lúc này khác với đêm trăng tròn lần trước mà Tô Bạch đã trải qua, khi đó những người mèo còn tương đối ôn hòa, ngoại trừ gặp được người sống sẽ trở nên rất hung ác, những lúc còn lại, bọn họ đều giống như người mộng du, mà bây giờ nhìn người mèo này, cơ thể chưa nổi đỏ, quần áo đã rách nát, hơn nữa, lúc cô bé nhìn Tô Bạch, trong ánh mắt cô bé mang theo một sự tàn bạo vô cùng đáng sợ.


Chương 357

Bình Luận (0)
Comment