Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 359 - Chương 359 Kế Thừa

Chương 359

Kế Thừa


Tô Bạch không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trời, bằng mắt thường, hắn không thể nhìn thấy thuyền Noah, thế nhưng Tô Bạch có thể chắc chắn, chiếc thuyền đó đang trôi lơ lửng ở bên trời, trên thuyền, dưới thuyền là hai thế giới.


Miêu nữ nhìn thấy Tô Bạch bỗng nhiên dừng lại, cũng tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống ở cách Tô Bạch nửa mét, tuy cô ta vẫn có cơ thể của con người, thế nhưng phần lớn tập tính đều theo bản năng của loài mèo, tư thế ngồi, di chuyển… Đều không khác gì loài mèo.


Phía trước xuất hiện một đám người mèo thường, bọn họ mang theo chút gì đó mê man, cũng mang theo một số bàng hoàng, có lẽ vẫn còn chút gì đó táo bạo, bọn họ bị hơi thở của người mèo đỏ dẫn dắt biến thành người mèo, nhưng lại không cách nào xác định được vị trí của người mèo đỏ. Đúng lúc này, khi ánh mắt bọn họ rơi vào người mèo đỏ sau lưng Tô Bạch, khoảng hơn 20 gương mặt người mèo, tất cả đều lộ ra sự tham lam và cuồng nhiệt.


Hơn hai mười người chạy thẳng sang bên này, tư thế thật giống như Zombie vây thành, phiên bản Zombie mèo vây thành, thật đúng là thú vị.


Chẳng qua, ở trong mắt Tô Bạch, tất cả những chuyện này đều là một vở kịch nực cười, có người đang xem, có người đang cảm ngộ, có người chơi, mà ở trong đó, hàng chục, hàng trăm vạn sinh linh, lấy bối cảnh là màu xám, máu tươi và những bộ phận cơ thể của họ đang tạo ra những giai điệu khiến cho người ta mê muội.


Đây không phải là người mèo đỏ, chỉ là người mèo thông thường, giá trị không lớn.


Tô Bạch đưa tay ra, trực tiếp giữ lấy vị trí cổ của miêu nữ, sau đó lao thẳng về phía tòa nhà bên cạnh, một tay giữ lấy miêu nữ, một tay khác không ngừng bò lên tường bên ngoài của tòa nhà bằng tốc độ rất nhanh, những người mèo kia cũng bắt đầu trèo tường, nhưng tốc độ của bọn họ thật đúng là chậm hơn Tô Bạch rất nhiều, thời gian trôi qua, đám người mèo bị Tô Bạch bỏ lại một khoảng cách rất xa, sau đó bắt đầu từ bỏ loại truy đuổi này.


Đám truy binh cực kỳ vô dụng phía sau biến mất, Tô Bạch cũng vô thức thả chậm tốc độ của mình, thế nhưng, ngay tại khi Tô Bạch vừa mới leo lên đến ban công của tầng 13, một mảnh kính đột nhiên vỡ nát, một nam người mèo đỏ có hình dáng cao gầy, lại vô cùng nhanh nhẹn bay thẳng ra ngoài, móng vuốt sắc bén hướng về vị trí trái tim của Tô Bạch.


- Làm càn!


Tô Bạch khẽ quát một tiếng, đưa tay ra bắt lấy móng vuốt của đối phương, trong nháy mắt, trước khi hai cánh tay va chạm vào nhau, bàn tay của Tô Bạch chuyển hóa sang trạng thái của cương thi, nhưng ngay lúc va chạm, lòng bàn tay hắn hơi chấn động, một luồng hơi thở sắc bén khiến cho ngay cả chính Tô Bạch cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không ngừng xuyên thấu qua lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt, gần như khiến cho bàn tay của Tô Bạch mất đi tri giác.


Người mèo này cố ý.


Ánh mắt Tô Bạch ngưng tụ, một tầng băng sương ngưng kết lại trước người hắn, đồng thời bắn ra phía sau lưng người mèo, trực tiếp chặn hết đường lui trước sau của anh ta.


Thế nhưng, người mèo đỏ này bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, anh ta dang hai tay ra, sau lưng anh ta, một đôi cánh màu đỏ bắt đầu mọc ra, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp vượt qua tầng băng phòng ngự của Tô Bạch, một lần nữa đến gần hắn.


Người mèo này, thế mà lại hiểu được cách che giấu.


Tô Bạch trực tiếp ném miêu nữ trong tay đi, quăng cô ta về phía bên trong của tòa nhà, miêu nữ đụng vỡ cửa thủy tinh lăn vào, Tô Bạch hoàn toàn thả ra.


Anh dám khiêu chiến tôi, vậy thì hãy chuẩn bị tâm lý làm thức ăn cho sủng vật của tôi đi!


Móng tay của người mèo đỏ trở nên khuếch đại, chẳng khác gì một đôi dao nhỏ, trực tiếp cắt ngang về phía Tô Bạch.


Thân thể của Tô Bạch nổ tung trong không trung, biến thành một vũng máu, máu tươi lan rộng ra, công kích của người mèo đỏ hoàn toàn vô nghĩa, đồng thời, lúc người mèo đỏ đâm qua cơ thể của hắn. Máu tươi lấy tốc độ rất nhanh ngưng tụ lại, một lần nữa ngưng tụ lại ra cơ thể Tô Bạch, đúng lúc ở phía sau lưng người mèo đỏ một mét, tất cả đều rất hoàn hảo.


- Cầm thú gian xảo thì được bao năm, chỉ làm trò cười mà thôi! (Có thể xem lại ba câu chuyện về sói của Bồ Tùng Linh chương 146.)


Khóe miệng Tô Bạch lộ ra một nụ cười, hai tay hắn giữ lấy đôi cánh của người mèo này, sau đó xé rách nó!


Á!


Một đôi cánh bị Tô Bạch nhổ tận gốc, máu tươi bắn ra tung tóe.


Người mèo phát ra một tiếng kêu rên, hơi thở trên người anh ta lập tức chậm lại, ngay sau đó, một chân Tô Bạch giẫm lên bả vai của đối phương, hung hăng giẫm mạnh xuống dưới!


Vù.


Một cước này của Tô Bạch ẩn chứa lực đạo đáng sợ, không một chút nương tay, cũng chính vì thế, người mèo này giống như mũi tên đâm thẳng xuống dưới. Ở trên độ cao lớn như thế, lại có thế năng lớn như vậy, người mèo rơi xuống, tạo ra một hố sâu hình người ở trên mặt đường.


Một tay nắm lấy lan can, ngay sau đó Tô Bạch dựa vào bàn tay của mình ma sát với mặt tường, chậm rãi đi xuống, chờ sau khi xuống dưới, Tô Bạch thu tay lại. Hiện tại cái tay này của hắn đã thê thảm đến mức không thể nhìn, chẳng qua chỉ cần một lúc là có thể khôi phục như lúc ban đầu.


Ngay lúc Tô Bạch vừa xuống mặt đất, ở phía trên, miêu nữ thế mà lại chủ động giữ lấy vách tường leo xuống, cô ta leo rất vội vàng, dáng vẻ hơi miễn cưỡng, cơ thể không ngừng va chạm với những thứ đồ trên lan can, may mắn tiếp đất an toàn, thế nhưng trên người vẫn chồng chất vết thương.


Ngay sau đó, miêu nữ gần như không kịp chờ đợi, trực tiếp nhào về phía người mèo còn đang nằm trên đường.


Người mèo này còn chưa có chết, nhưng cũng hấp hối rồi, cánh của anh ta bị Tô Bạch xé rách bằng phương pháp nguyên thủy và bạo lực nhất, lại rơi từ độ cao lớn như thế.


Lúc này còn chưa chết, đã là kỳ tích không nhỏ, về phần muốn tiếp tục làm chuyện gì đó, vậy thì quá mơ mộng hão huyền rồi.


Miêu nữ bắt đầu cắn nuốt người mèo này, cô ta ăn rất vui vẻ, máu tươi văng ra khắp nơi giống như cái máy bơm nước, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, trong lúc miêu nữ cắn nuốt, cơ thể của cô ta cũng không ngừng phát sinh biến hóa, trở nên cao hơn trước, xương và cơ bắp cũng trở nên rõ ràng hơn, thậm chí phía sau lưng của miêu nữ, thế mà cũng loáng thoáng phồng lên.


Chẳng lẽ ngay cả đôi cánh cũng có thể kế thừa thông qua việc cắn nuốt?


Tô Bạch sờ lên chóp mũi của mình, loại phương thức dựa vào cắn nuốt này, không phải là sẽ mang đến hiệu suất nguyên thủy và là hình thức lãng phí nhất ư?


Vì sao ở chỗ này, nó lại có thể đưa đến một loại kế thừa gần như là hoàn hảo?


Là bởi vì kịch tính của chuyện xưa, cho nên Phát Thanh Khủng Bố cố ý mở ra một cái bug, hay là có một lý do sâu xa hơn?


Điều này không khỏi khiến cho Tô Bạch suy nghĩ sâu xa, thậm chí Tô Bạch còn nghĩ đến việc, liệu chính mình có nên ăn thử không?


Dù sao, trên con đường này, hắn đã ăn không ít những thứ thượng vàng hạ cám mà người ta không tưởng tượng nổi, cũng không thiếu một lần này, chẳng qua, hắn không biết ăn vào sẽ có tác dụng phụ gì hay không.


Đúng lúc Tô Bạch còn đang suy nghĩ, bên kia, cuối cùng miêu nữ cũng đã ăn xong, có trời mới biết, lúc những người mèo này cắn nuốt thi thể của đồng bạn mình, vì sao khẩu vị lại tốt như thế, chẳng lẽ nói những thi thể đồng bạn này ngon đến mức vừa vào miệng liền tan ra?


Chương 359

Bình Luận (0)
Comment