Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 361 - Chương 361 Bên Trên Thuyền Noah

Chương 361

Bên Trên Thuyền Noah


“Cũng đến lúc rồi”


Lan Lâm vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ máu, vừa nỉ non.


Hồ máu ở phía sau lưng cô ta, hiện ra một vẻ đẹp khác thường.


- Rượu của tôi cũng gần hết rồi.


Yến Hồi Hồng nhìn những phần cơ thể chồng chất như núi ở bên dưới, uống nốt một ngụm rượu cuối cùng.


Phích Lâu ôm lấy tỳ hưu của mình:


- Tỳ hưu của tôi cũng mệt mỏi.


Lúc trước, ba người bọn họ gần như dành cả ban ngày ở nơi này tiến hành cảm ngộ, đây là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bọn họ đều không bỏ qua cho cơ hội này, hơn nữa, đều rất trân quý.


Chỉ là, bọn họ vẫn duy trì đầu óc tỉnh táo, diệt thế đã đi vào giai đoạn sau cùng, bọn họ nên làm một số chuyện rồi.


- Đúng rồi, có phải tiểu đội của chúng ta còn một người nữa không?


Phích Lâu đột nhiên hỏi:


- Cậu ta chết chưa?


- Giai đoạn này, hẳn là chưa đến cực hạn tồn tại của anh ta.


Lan Lâm nói một tiếng, sau đó tiếp tục nói:


- Chúng ta đi trước làm chuyện nên làm, về phần anh ta, tùy ý anh ta đi.


Yến Hồi Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu mang theo một sự châm chọc:


- Chắc hẳn bây giờ thuyền Noah đang ở ngay trên đỉnh đầu chúng ta.


- Đúng thế, ở ngay trên đỉnh đầu chúng ta, nhưng không phải ở cùng một vi diện, bây giờ chúng ta và những người trên thuyền Noah không có chung một nhiệm vụ, cho nên dĩ nhiên là bị ngăn cách, xác suất để đánh vỡ rào cản này, cho dù đối với chúng ta mà nói, đó cũng là chuyện không thể nào, Phát Thanh Khủng Bố trong thế giới chuyện xưa lại càng tự do, tùy tính, cũng đáng sợ hơn trong thế giới hiện thực.


- Lan Lâm, cô thông minh nhất, cô đoán xem, ở trên thuyền Noah, nhiệm vụ chủ tuyến của họ là gì? Tôi không tin bọn họ đang ở trên đó vừa uống rượu vang đỏ, vừa ăn thịt nướng, ngắm mây, tán gẫu với nhau.


Phích Lâu hiếm khi phụ họa một câu với Yến Hồi Hồng:


- Tôi cũng cảm thấy như thế, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy, thuyền Noah nhất định không tốt đẹp như trong tưởng tượng.


Hứa Tình đứng trên boong thuyền, một chân của cô ta bị đóng đinh, ở bên cạnh cô ta là một bức tranh, bên trong có vẽ một đứa bé, chỉ là đứa bé sơ sinh này không phải là đứa bé ở trong nhiệm vụ chủ tuyến 1, mà chính là con của Hứa Tình, đứa nhỏ bị sinh non.


Thật ra, trước đó Hứa Tình không nói thật với Tô Bạch. Trên thực tế, con của cô ta không phải ngoài ý muốn mất đi, mà là do cô ta chủ động bỏ.


Bên cạnh Hứa Tình còn có một hàng người, tất cả bọn họ đều có một bộ phận nào đó trên cơ thể bị đóng đinh vào boong thuyền, ánh nắng mặt trời rất chói mắt, mang theo ý vị phán quyết, cũng thiêu cháy người ta.


Đương nhiên, cũng có mấy người tốt hơn một chút, bọn họ không bị đóng đinh, chỉ là đứng ở trên boong thuyền, thừa nhận sức nóng của mặt trời.


“Tất cả mọi người đều có tội, bắt đầu từ giây phút các người ngồi lên thuyền Noah, các người sẽ nói lời tạm biệt với quá khứ, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới.


Con thuyền này sắp sang đến bên kia, đó là một thế giới hoàn toàn mới.


Nơi đó, biến ảo khôn lường.


Thuần khiết.


Nơi đó,


Không có bất kỳ bụi bặm nào, khiến cho con người ta hướng tới, làm cho con người ta mê luyến.


Cho nên, các người nhất định phải rửa sạch sẽ những dơ bẩn trên người mình, rửa sạch sẽ cơ thể và linh hồn của các người.


Tôi muốn dẫn những người không mang theo một hạt bụi nào, cùng nhau đi nghênh đón thế giới mới mà Thượng Đế đã ban cho chúng ta!”


Cả người Adam đang trôi lơ lửng giữa không trung, phía dưới là boong thuyền rộng lớn, trên boong thuyền có tất cả các loại động vật, cũng có người, trong đám người, tự nhiên cũng bao gồm thính giả.


Tất cả sinh linh đều đang sám hối, đều đang chuộc tội.


Đều đang chịu đựng nỗi giày vò đến từ sâu trong nội tâm mình.


Đồng thời, loại giày vò này sẽ hiện ra rõ ràng trên thân thể của mình, ví dụ như bị đóng đinh, ví dụ như bị thiêu chết, ví dụ như bị đao phủ chém…


Trên thuyền đã lưu lại rất nhiều thi thể.


Có các loại động vật quý hiếm, cũng có thính giả.


Tình trạng tử vong của bọn họ rất thê thảm, thậm chí, sự giày vò trên thân thể chỉ là thứ yếu, khủng khiếp hơn là sự tra tấn sâu trong nội tâm, không thể loại bỏ nó, căn bản cũng không cách nào loại bỏ được, ngược lại con người ta sẽ rơi vào cảnh giới kỳ lạ, lần lượt trải qua tất cả.


Bên cạnh Liêu Thu chính là cung thủ mù Nhất Mặc Lôi.


Những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống, Liêu Thu không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, anh ta là một người rất thông minh, cho nên rất nhanh liền hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó, đây là một cuộc khảo nghiệm linh hồn.


- Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa.


Trên mặt Liêu Thu lộ ra sự thống khổ.


- Sắp kết thúc rồi.


Cơ thể Nhất Mặc Lôi cũng hơi lung lay sắp đổ.


- Sớm biết như vậy, chúng ta lên đây làm gì chứ?


Liêu Thu không khỏi cảm thấy hoang đường:


- Đây xem như là nhiệm vụ chi nhánh, nếu như chịu đựng được khảo nghiệm, tâm cảnh càng thêm vững chắc, thế nhưng nếu không chịu đựng được, linh hồn của chúng ta sẽ bị diệt vong trước, sau đó đến cơ thể tiêu tan, còn không bằng ở lại bên dưới, ít nhất chết như thế còn dứt khoát hơn.


Nhất Mặc Lôi nở một nụ cười khổ, có thể bức Liêu Thu nói ra những lời này, đủ để thấy được Liêu Thu đang chịu đựng áp lực rất lớn.


“Thượng Đế là ánh sáng.


Thượng Đế là tối cao.


Cho nên, chúng ta phải đi theo bước chân của Thượng Đế, đi theo vinh quang của Thượng Đế.


Gột rửa bản thân chúng ta, trở thành người trung thành bên cạnh Thượng Đế…”


Phụt…


Trong miệng Hứa Tình phun ra một ngụm máu tươi, cả người suy sụp ngã trên mặt đất, vị trí bụng của cô ta đã nứt ra một lỗ hổng.


Giống như là sẹo mổ do sinh con.


Bởi vì sảy thai, cho nên cô ta không chịu một nhát dao phẫu thuật kia, bây giờ ở trên thuyền Noah, Hứa Tình phải bù lại…


- Mỗi ngày đều phải đấu tranh, giãy dụa với nội tâm của mình, nhưng hết lần này đến lần khác, ở trên thuyền Noah, tên thần côn Adam lại trực tiếp được Phát Thanh Khủng Bố sắp xếp thành một lỗ bug.


- Không thể đánh lại, cũng không thể đánh thắng.


- Mỗi ngày chỉ có thể nghe giảng những đạo lý kia, hơn nữa tôi còn phải sám hối, sám hối một cách thành kính, loại cảm giác này khiến tôi sắp phát điên lên được.


- Người mù, tôi thật sự vô cùng sợ hãi, nếu như tôi còn sống rời khỏi thế giới chuyện xưa lần này, trở về thế giới hiện thực, tôi sẽ không nhịn được mà đi đập phá giáo đường.


- Ái chi thâm trách chi thiết (Có thể hiểu là thương cho roi cho vọt.)


Nhất Mặc Lôi đưa tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên cổ mình.


- Nếu anh bị tẩy não quá sâu, sau khi trở về, anh có thể thực sự tin vào Thượng Đế.


- Tôi là đảng viên.


Liêu Thu hít sâu một hơi.


- Thật ra ở chỗ này, anh có ưu thế hơn tôi.


Điều Liêu Thu nói là sự thật, người bình thường cho dù thông minh đến mức nào đi chăng nữa, người đó sẽ càng ỷ lại hoặc nói đúng hơn là quen dùng hai mắt của mình để đi nhìn thế giới, nhưng sự tiếp xúc và phát triển nội tâm, trên thực tế lại rất ít.


Nhưng người mù thì không giống thế, hai mắt họ không thể nhìn thấy mọi vật, vì thế họ có thêm nhiều thời gian và cơ hội để yên tĩnh suy nghĩ, cho nên so với người bình thường, nội tâm họ càng thêm kiên cường hơn, nhất là loại người như Nhất Mặc Lôi này.


- Thật ra chính bản thân tôi cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi.


Nhất Mặc Lôi nghiêng đầu sang bên khác, đối mặt với Liêu Thu:


- Mỗi ngày tôi đều phải trải qua rất nhiều lần tình cảnh tự mình làm mù mắt, anh cảm thấy nó có dễ chịu không?


- Khẩu vị của anh cũng thật nặng, tự mình làm mù hai mắt, tôi chỉ nghe nói, trước kia có người luyện công cần phải tự cung, anh bắn tên còn muốn đâm mù hai mắt mình, cần gì phải cực đoan như thế?


Chương 361

Bình Luận (0)
Comment