Chương 362
Tôi Đói Rồi
“Vì để còn sống”
Nhất Mặc Lôi trầm giọng nói.
- Đúng rồi.
Liêu Thu bỏ đi dáng vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói:
- Anh có cảm thấy, tất cả những người không lên thuyền kia, đều phải chết không thể nghi ngờ hả?
Nhất Mặc Lôi trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu:
- Không thể chết hết được, Phát Thanh Khủng Bố không thích những trò chơi không còn đường sống.
Liêu Thu gật đầu, sau đó cơ thể anh ta run lên, trước mặt anh ta xuất hiện một vòng sáng, vòng sáng này bắt đầu bao phủ lấy anh ta, Liêu Thu rất rõ ràng, chính mình lại bắt đầu phải trải qua một lần thống khổ giống như lúc trước nữa.
Bên cạnh Nhất Mặc Lôi cũng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng.
Đại khái sau khoảng một phút sau, cả người Liêu Thu đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất, ở mặt và ngực của anh ta bắt đầu xuất hiện từng vết ấn ký, đó là ký hiệu đặc thù, không phải phù văn, chỉ là ký hiệu của một tổ chức giáo hội nào đó trong thế giới hiện thực.
Liêu Thu gắt gao cắn chặt răng, thế nhưng càng như thế, cơ thể của anh ta lại càng thêm run rẩy. Ngay sau đó, những ký hiệu kia lại một lần nữa đánh vào trên người anh ta, giống như những chiếc bàn ủi, khiến cho trên người Liêu Thu xuất hiện mùi thịt nướng, đồng thời da thịt của anh ta bắt đầu nứt ra, mỗi lỗ hổng đều rất khủng khiếp.
Máu tươi trong hốc mắt Nhất Mặc Lôi không ngừng chảy ra, cả người anh ta quỳ rạp trên mặt đất, một cây đinh đâm từ vị trí sau gáy của anh ta vào, đem Nhất Mặc Lôi đóng đinh vào boong thuyền, chẳng qua cây đinh này sẽ không trí mạng.
Thế nhưng, cảm giác này sẽ rất khó chịu, chứng minh anh ta đã không cách nào cố thủ được bản tâm, trong quá trình gột rửa, anh ta bắt đầu không cách nào tự kiềm chế.
- Con mẹ nó.
Một chiếc đinh xuất hiện ở vị trí sau lưng Liêu Thu, giống như dự định cố định từ vị trí lưng của Liêu Thu lên boong thuyền.
Trong cổ họng Liêu Thu phát ra những tiếng gào thét, anh ta để tay lên mặt và ngực mình, tự tay mình xé rách những ký hiệu trên da thịt mình, máu me đầm đìa, da thịt tách rời.
- Cút!
Phần da thịt này bị Liêu Thu vứt sang một bên, đồng thời, cả người anh ta cũng bởi vì đau đớn kịch liệt mà nằm ngay trên mặt đất.
Vào lúc này, chiếc đinh vốn dĩ định đóng lên người Liêu Thu lại chậm rãi hóa thành hư vô, hoàn toàn biết mất. Trong nháy mắt, thương thế của Liêu Thu khôi phục lại như cũ. Tuy cơ thể không có tổn thương gì, nhưng sự giày vò trong nội tâm lại khiến cho người ta không biết phải làm sao.
Nghỉ ngơi thêm một lát, Liêu Thu ngẩng đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống boong thuyền.
Máu tươi trong hốc mắt Nhất Mặc Lôi cũng đã bắt đầu thu hồi lại, chiếc đinh cắm ở vị trí gáy anh ta cũng dần dần biến mất, ngay lập tức, anh ta cũng ngồi dậy, hơi thở hơi rối loạn.
- Anh còn có thể kiên trì thêm bao nhiêu lần nữa?
Liêu Thu hỏi.
- Không biết.
Giọng nói của Nhất Mặc Lôi hơi suy yếu, trả lời vấn đề của Liêu Thu.
- Nhịn thêm một lúc nữa đi, theo như tôi tính toán, hiện tại số thính giả đã tử vong còn chưa đến 1/5, tỷ lệ tử vong mà Phát Thanh Khủng Bố có thể tiếp nhận và hy vọng nhìn thấy hẳn là ở mức 1/3. Chúng ta không cần phải gắng gượng đến khi diệt thế hoàn toàn kết thúc, chỉ cần cố gắng chết sau những người khác là được.
Thành phố này rõ ràng đã trở nên vắng vẻ, tuy khắp nơi đều là người, thế nhưng bọn họ đều là người đã chết, có thể nhìn thấy được những phần tay chân gãy ở khắp mọi nơi, đây có thể xem như là vật trang trí duy nhất trong thành phố này vào lúc hiện tại.
Trên người miêu nữ không ngừng tản ra mùi vị hấp dẫn những người mèo còn lại đi đến, chẳng qua, trong khoảng thời gian này, mấy đợt người mèo đến tấn công đều không phải đối thủ của miêu nữ, không cần Tô Bạch ra tay, miêu nữ đã lao thẳng vào xé rách bọn họ, đương nhiên, người mèo đỏ đều bị cô ta ăn hết.
Miêu nữ tiến bộ rất rõ ràng, hơi thở cũng càng ngày càng trở nên cường đại, thế nhưng càng như thế, đối với Tô Bạch, cô ta lại càng dịu dàng ngoan ngoãn, giống như thật sự bị Tô Bạch dạy dỗ tốt.
Phía trước là một quảng trường nhỏ, ở đó có một bức tượng điêu khắc, ở trên bức tượng điêu khắc có một người mèo đang tựa người trên đó, giống như đang ngủ gật.
Đây là người mèo có làn da màu đỏ, thế nhưng quần áo trên người rõ ràng là vừa mới mặc vào. Một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, ăn mặc theo kiểu cao bồi, bên hông còn có một khẩu súng thật, trên người cậu ta toát ra hơi thở cổ điển.
Miêu nữ vô thức muốn nhào đến, lại bị Tô Bạch giẫm lên đuôi.
Cô ta không dám phản kháng Tô Bạch, đành phải cuộn người lại, nằm rạp bên cạnh Tô Bạch, bày ra dáng vẻ như thiên lôi sai đâu đánh đó với hắn.
- Có phải IQ đã quá cao rồi không? Người mèo cấp bậc này đều đã xuất hiện, đám người Lan Lâm kia vẫn còn ở chỗ này xem kịch ư?
Tô Bạch hơi nhíu mày, trong nháy mắt, Tô Bạch có một loại cảm giác, mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác.
Ngay sau đó, chàng trai cao bồi kia dường như cũng đã phát hiện ra Tô Bạch, anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác, tuy vẫn là gương mặt mèo, nhưng cho dù là thần thái hay là động tác đều lộ ra một loại nhân tính, hơn nữa, lúc anh ta nhìn thấy miêu nữ bên người Tô Bạch, trong mắt anh ta không lộ vẻ tham lam gì, chỉ có sự mừng rỡ, đây là một loại mừng rỡ khi nhìn thấy đồng loại.
Đối phương chậm rãi đi về phía này, tốc độ rất chậm, thế nhưng đồng tử của Tô Bạch lại co rụt lại, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, đối phương chính là đang không ngừng tìm kiếm cơ hội và cửa đột phá, nếu đối phương tăng tốc, trong nháy mắt anh ta có thể đột phá tất cả mọi trở ngại, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Bạch và tiến hành công kích.
Tô Bạch hơi nới lỏng cổ tay mình, chủ động đi lên phía trước mấy bước.
Phía trước, người mèo mặc trang phục cao bồi đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng nhìn về một bên không trung, sau đó xé rách quần áo trên người mình, bắt đầu bỏ chạy như một con dã thú, trên mặt anh ta thể hiện ra sự không cam lòng.
Vào lúc này, miêu nữ giống như cũng cảm ứng được gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó lại liếc thoáng qua bóng lưng Tô Bạch rồi chậm rãi nằm rạp xuống.
Tô Bạch đi đến nhặt trang phục cố ý bị xé rách kia, trên đó thế mà còn có mùi nước hoa.
- Đã hoàn toàn có trí tuệ của con người, thậm chí còn có thể thưởng thức mùi nước hoa, thế nhưng vì sao còn muốn cố tình tránh né, hơn nữa nhìn dáng vẻ của người mèo này, giống như là muốn cố ý giả bộ thú tính vẫn chưa được thuần hóa thì phải?
Trong lòng Tô Bạch tự hỏi mình.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía miêu nữ.
Cô ta hẳn là không đến mức độ đó mới đúng, trí tuệ của cô ta không đến cấp bậc kia.
Nhóm người mèo có trí tuệ và thực lực đạt đến cấp độ kia đang cố tình giả ngây giả dại sao?
Diễn cho ai xem chứ?
Xét theo những hình ảnh trước đó hắn không nhìn được, Tô Bạch rõ ràng đối phương không phải diễn cho mình xem, nếu không, anh ta hoàn toàn có thể thử giết người diệt khẩu.
Một vệt sáng xanh từ trên không trung rơi xuống, sau đó nhanh chóng tản đi, Lan Lâm giống như nữ thần hạ phàm.
- Anh tên là Tô Bạch đúng không?
Tô Bạch mỉm cười gật đầu.
- Tôi đói rồi.