Chương 363
Luôn Phải Có Mộng Tưởng
“Tôi đói rồi.”
Lan Lâm lên tiếng, nói rất rõ ràng dễ hiểu.
- Cô muốn ăn gì?
Tô Bạch hỏi.
- Món gì cũng được, tốt nhất là mấy món thanh đạm, hôm nay đã thấy nhiều thứ không thoải mái, tôi không muốn ăn thịt.
- Tôi hiểu.
- Tám giờ tối, chúng ta ở chỗ này liên hoan, ở phía trước có một siêu thị, nơi đó hẳn là có đủ những thứ anh cần.
- Ừ.
Thấy thái độ của Tô Bạch rất tốt, Lan Lâm gật đầu, sau đó đưa tay ra chỉ vào miêu nữ đang núp sau lưng Tô Bạch:
- Khẩu vị của anh cũng rất đặc biệt.
Hiển nhiên, thứ Lan Lâm nhìn là vóc dáng nóng bỏng của miêu nữ.
Miêu nữ bị Lan Lâm nhìn thoáng qua, cả người lập tức nằm rạp xuống mặt đất, không dám nhúc nhích gì, người phụ nữ này rất đáng sợ, khiến cho miêu nữ sâu sắc nhận thức được điều đó, một ánh mắt thoáng qua, giống như một tia chớp.
- Chỉ là tiêu khiển mà thôi.
Tô Bạch trêu chọc.
- Đừng trì hoãn đến việc nấu cơm tối là được.
Lan Lâm xoay người, xem dáng vẻ là chuẩn bị muốn rời khỏi nơi này đi làm một số chuyện, thế nhưng cô ta giống như nghĩ đến điều gì, xoay người, nhìn về phía Tô Bạch, đưa tay chỉ vào miêu nữ:
- Tô Bạch, có phải bây giờ anh rất muốn giết tôi, giống như sủng vật muốn giết anh không?
- Có một chút.
Tô Bạch mỉm cười trả lời.
Trên mặt Lan Lâm cũng lộ ra ý cười:
- Tôi hoan nghênh anh đến thử nghiệm, cuộc sống không có chút kích thích nào, hiện tại tôi đã cảm thấy hơi không thể chịu đựng được rồi.
- Tôi nói này, một ngày nào đó cô sẽ bị thịt thôi.
Tô Bạch vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm của mình, bởi vì vào lúc này, ngoại trừ mỉm cười, dường như vẻ mặt khác đều không thích hợp.
Ánh mắt Lan Lâm liếc thoáng qua hắn:
- Một người đàn ông, chỉ có lúc thẹn quá hóa giận mới có thể nói ra những lời này với người phụ nữ mà bản thân anh ta không cách nào với tới được.
Sau khi nói xong, quanh người Lan Lâm ngưng tụ ra ánh sáng màu xanh, cả người phiêu tán rời đi.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, cuối cùng miêu nữ mới có dũng khí bò dậy.
- Con người luôn có mộng tưởng.
Tô Bạch lẩm bẩm.
Lan Lâm rời đi, dường như cô ta chỉ đến để phân phó Tô Bạch đừng quên chuẩn bị cơm tối, có lẽ trước đó, đối với chuyện để Tô Bạch tham gia vào tiểu đội, sở dĩ Lan Lâm lấy một loại thái độ thờ ơ, đơn giản là vì cô ta cho rằng Tô Bạch nấu cơm khá ngon.
Chỉ cần một bữa đồ nướng đã khiến cho vị cấp bậc lão đại như Lan Lâm thay đổi cách nhìn với hắn, từ đó chiếu cố hắn hơn. Ít nhất Tô Bạch sẽ không ngây thơ cho rằng như vậy, ngay từ lúc mới bắt đầu, hắn đã biết rõ vị trí của mình ở trong tiểu đội.
Chẳng qua.
Lúc tức giận nhưng vẫn phải duy trì mỉm cười.
Miêu nữ đứng lên, bắt đầu chải chuốt lông tóc của mình.
Tô Bạch nhìn thoáng qua miêu nữ phía sau mình, sau đó bắt đầu đi về phía trước, miêu nữ cũng đi theo cùng.
Sau khi đi vào siêu thị, Tô Bạch cố ý dừng lại một lúc ở quầy đồ dùng dành cho nữ, đồng thời vô thức quan sát, hắn phát hiện ra miêu nữ thế mà thật sự nán lại ở đó một lát.
Rốt cuộc người mèo mặc trang phục cao bồi trước đó và miêu nữ này đã tiến hành liên hệ hoặc là giao lưu như thế nào? Chính bản thân hắn lại không hề phát giác ra.
Tô Bạch không tin tên giả hỏa kia thật sự chỉ trùng hợp ngủ gật ở đấy, sau đó cảm ứng được hơi thở của Lan Lâm, quay đầu trực tiếp chạy trốn.
Mọi chuyện không có đơn giản như thế, cũng không thuần túy như vậy.
Sau khi lấy một vài thứ đồ ăn, Tô Bạch đẩy thẳng xe hàng ra ngoài, cũng không cần phải xếp hàng đi thanh toán.
Đi đến cửa, hắn để xe hàng ở bên cạnh mình, xoay người nhìn miêu nữ ở phía sau.
Miêu nữ hơi sửng sốt, khi Tô Bạch cứ thế mà nhìn chính mình, cô ta cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo phát ra từ sâu trong nội tâm mình.
- Cô đi đi.
Tô Bạch nói:
- Cô được phóng sinh.
Miêu nữ ngồi xổm nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt ngây thơ.
- Tôi biết cô nghe hiểu được ý tứ của tôi, cô không đi, vậy thì chết, tôi cũng không có hứng thú nuôi sủng vật gì nữa, tôi sợ hãi.
Miêu nữ thử xoay người bước đi, đi được vài bước, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Tô Bạch đẩy xe hàng vào một quán bán mì sợi ở đối diện, quán ăn này tương đối sạch sẽ, không có thi thể, cũng không cần quét dọn.
Buộc tạp dề lên, Tô Bạch bắt đầu ở trong bếp nấu đồ ăn.
Thật ra, Tô Bạch không dám nhận khả năng bếp núc của mình tốt bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có sở trường là mấy món nướng và món rau xào thanh đạm, cho nên lần này hắn chỉ nấu mấy món đơn giản.
Tất cả có bảy món ăn và một món canh, Tô Bạch đem mấy cái bàn nhỏ ghép thành một chiếc bàn lớn, mang thức ăn bày lên bàn, Tô Bạch cởi tạp dề của mình ra, đi đến chỗ vòi nước và rửa tay.
Sau đó hắn đứng ở cửa, châm một điếu thuốc.
Chẳng mấy chốc, cách đó không xa, Phích Lâu dắt tỳ hưu của anh ta chậm rãi đi đến, anh ta không nhìn Tô Bạch lấy một cái, đi thẳng vào bên trong, sau đó ngồi xuống bàn ăn cơm.
Sau đó là Yến Hồi Hồng, đại khái bởi vì những lời Lan Lâm đã nói, cho nên hiện tại đối với Tô Bạch, Yến Hồi Hồng phần lớn lớn là thái độ kiêng kị, anh ta chỉ khẽ gật đầu ra hiệu chào hỏi với Tô Bạch, sau đó đi vào trong.
Người đi đến cuối cùng là Lan Lâm, Lan Lâm nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Bạch lấy một cái, đi thẳng vào trong, đứng ở sau cánh cửa, nhìn lướt qua bàn ăn, nói.
- Anh đi lấy bia đến đây.
- Được.
Tô Bạch lập tức đi đến cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh lấy một két bia, sau đó mang vào bên trong, ba người bọn họ đang ăn, ăn rất tao nhã.
Tô Bạch mở két bia ra, đặt ở trước mặt mỗi người một lon, Tô Bạch còn chuẩn bị kỹ càng khăn giấy, sau đó hắn đi ra khỏi quán ăn, lần này, hắn không tiếp tục dừng lại ở quán ăn mà chính là trực tiếp đi ra.
Trên bàn cơm, cái miệng nhỏ nhắn của Lan Lâm đang ăn từng miếng, bữa cơm này, cô ta không quá hài lòng, nhưng cũng không tính là rất chán ghét, hình như cô ta đã đánh giá quá cao khả năng bếp núc của người kia.
Có lẽ, anh ta chỉ thích hợp ở trong trường hợp kia làm đồ nướng, lúc thật sự lấy ra làm đầu bếp ở trong thế giới chuyện xưa, quả đúng là hơi thất vọng.
Khẩu vị của Yến Hồi Hồng không tồi, ngược lại Phích Lâu không ăn gì, anh ta chỉ uống một chút canh.
- Trước đêm nay, chúng ta nhất định phải bắt tay vào tiến hành dọn dẹp một số thứ, hiện tại ở trong thành phố này, số lượng người mèo đỏ đã rất ít, bây giờ chúng ta ra tay, trước tiên loại bỏ một số mắt xích trong chuỗi thức ăn, tránh cho sau này xuất hiện tình trạng hoàn toàn dung hợp.
Phích Lâu vừa uống canh, vừa nói.
- Chúng ta còn phải chú ý đến việc xử lý thi thể cho tốt, thậm chí là máu tươi cũng phải xử lý ổn thỏa. Chúng ta cần phải chọn một nơi chuyên dùng để chôn thi thể, sau đó cắt cử một người phụ trách trông coi, làm như thế có thể tránh cho việc thi thể bị người mèo ăn hết, nếu không, sẽ giảm hiệu suất của chúng ta xuống. Thi thể của bọn chúng có chút đặc thù, tôi đã thử qua, muốn dựa vào năng lực để làm bốc hơi thi thể, việc này hơi không thực tế, chúng ta không chịu đựng nổi mức tiêu hao này.
Yến Hồi Hồng đứng dậy, xới thêm cho mình một bát cơm.
- Trông coi thi thể?
Phích Lâu cười nói:
- Ai đi? Là Yến đại hiệp anh, hay là tôi, hoặc là để Lan Lâm đi làm?
Yến Hồi Hồng xới cơm xong ngồi xuống:
- Tiểu đội của chúng ta có bốn người.