Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 364 - Chương 364 Đầu Bếp, Lưu Manh, Diễn Viên

Chương 364

Đầu Bếp, Lưu Manh, Diễn Viên


Phích Lâu gật đầu:


- Tên nhóc kia cũng chỉ có tác dụng đó, lão Yến, ngày hôm nay không nghe anh nhắc đến quan hệ nhân quả gì đó, thật đúng là hơi nhớ, nào, bây giờ anh thử nhắc lại cho tôi nghe xem?


Yến Hồi Hồng liếc thoáng qua Phích Lâu:


- Muốn nội chiến thì nói thẳng, hiện tại ông đây trở mặt, cũng lắm thì chúng ta lại làm một trận.


Lúc này Lan Lâm đặt bát đũa xuống, ánh mắt liếc thoáng qua hai người Yến Hồi Hồng và Phích Lâu, rất nghiêm túc nói.


- Cho dù chỉ có một mình tôi, cục diện cũng sẽ không hoàn toàn mất khống chế, bởi vì trước khi cục diện ở ngoài tầm kiểm soát, tôi sẽ giết sạch tất cả mọi người, sau đó dựa theo thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ tuyệt đối không làm cho tất cả mọi người đều bị chôn vùi trong một khung cảnh thế giới chuyện xưa lớn như thế.


Trên bàn cơm, bởi vì một câu nói này của Lan Lâm mà bầu không khí rơi vào trầm mặc.


Phích Lâu đưa tay nhéo đầu tỳ hưu, Yến Hồi Hồng thì tiếp tục cắm đầu vào ăn cơm, Lan Lâm cầm khăn giấy, lau miệng của mình.


- Cũng đến lúc rồi, sau khi ăn xong, tất cả mọi người chuẩn bị ra tay, trước khi kết quả cuối cùng xuất hiện, chúng ta nhất định phải làm mất đi 1/3 đến 1/2 chuỗi thức ăn.


Lan Lâm đứng dậy đi ra ngoài.


- Chúng ta bắt đầu sớm như thế sao?


Phích Lâu có chút ngoài ý muốn hỏi.


- Tôi đi phân phó đầu bếp trông coi thi thể.


Lan Lâm không quay đầu lại, cô ta chỉ trả lời một câu như thế, chờ đến lúc ra đến cửa nhà hàng, ánh mắt Lan Lâm nhìn xung quanh một lúc, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía vị trí sân thượng của tòa nhà cao tầng phía trước.


- Có phải anh cảm thấy, ở trong thế giới chuyện xưa làm một đầu bếp là một sự sỉ nhục với chính mình không?


Bóng dáng của Lan Lâm chậm rãi rơi xuống sân thượng.


Tô Bạch ngồi dưới đất, bên người hắn có hai lon bia và hai bao thuốc lá.


- Có chuyện gì à?


Tô Bạch gẩy tàn thuốc, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Lan Lâm.


- Đồ ăn không ngon lắm.


Lan Lâm nói:


- Nó tệ hơn nhiều so với những gì tôi dự đoán.


Tô Bạch gật đầu:


- Tài nghệ của tôi chỉ ở cấp độ này mà thôi, dù sao nghề nghiệp của tôi cũng không phải là đầu bếp.


- Nghề nghiệp của anh là gì?


- Xây nhà.


Tô Bạch cười, khoa tay ra dấu với Lan Lâm:


- Xây nhà, tôi đặc biệt am hiểu xây nhà, nhất là những ngôi nhà nhỏ như thế này, tôi làm rất tinh xảo, chờ quay lại thế giới hiện thực, tôi sẽ đưa cho ba người, mỗi người một cái.


- Sủng vật của anh đâu rồi?


Lan Lâm không ngại Tô Bạch dùng những lời này để nguyền rủa mình, ở trong mắt cô ta, đó là một loại biểu hiện của sự không thành thục.


- Tôi phóng sinh rồi.


Tô Bạch thẳng thắn nói.


Lan Lâm từ chối cho ý kiến, gật đầu:


- Tôi đến nói cho anh biết một việc.


- Cô nói đi – Tô Bạch ném đầu thuốc lá xuống mặt đất:


- Nô tài xin rửa tai lắng nghe.


- Tối nay chúng tôi muốn đi xử lý một phần người mèo, anh đến phụ trách trông coi thi thể.


- Làm người canh xác trong thế giới chuyện xưa.


Tô Bạch đứng dậy.


- Được rồi, các người muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó.


- Tôi hy vọng anh thật sự hiểu rõ.


- Tôi thực sự hiểu.


Tô Bạch lặp lại.


Lan Lâm đến gần Tô Bạch, đưa tay sờ lên mặt hắn:


- Thật ra anh nên biết, tôi chờ mong nhất chính là cái gì.


- Tôi hiểu.


Đương nhiên Tô Bạch biết, hơn nữa trước đó Lan Lâm cũng đã nói với chính mình, người phụ nữ này, khả năng đời sống tình dục rất không hài hòa, vô cùng thiếu khuyết cảm giác kích thích, cho nên ở trong thế giới chuyện xưa, cô ta hy vọng có được kích thích. Cô ta đang nói với hắn, nhanh chóng làm ra một số chuyện, cô ta thiếu cảm giác mới mẻ và kích thích.


Con mẹ nó, so với hắn còn tâm thần hơn.


- Nơi chất đống thi thể sẽ ở ngay chỗ quảng trường kia, anh còn có một người bạn đồng hành.


- Không phải cô muốn ở lại cùng tôi đấy chứ?


Tô Bạch hỏi.


- Anh cảm thấy như thế nào?


- Được rồi, chờ tôi uống xong bia sẽ xuống.


Đại khái khoảng nửa tiếng sau, Tô Bạch quay trở lại quảng trường nhỏ kia, trên quảng trường không có người, chỉ có một con tỳ hưu nằm ở nơi đó, thấy Tô Bạch đi đến, nó hơi mở mắt ra, sau đó lại lập tức nhắm mắt lại.


Đêm đã khuya.


Ba người Lan Lâm đã bắt đầu hành động, ngay từ đầu, gần như cứ cách 10 phút liền có một trong ba người khiêng thi thể trở về nơi này, sau đó, khoảng cách bắt đầu trở nên càng ngày càng dài, từ 10 phút biến thành 15 phút, sau đó là nửa tiếng.


Tô Bạch và con tỳ hưu kia cùng nhau ngồi xổm ở chỗ này trông coi thi thể, mấy người mèo đỏ có ý đồ đến gần nơi đây, nhưng đều bị tỳ hưu xé nát, biến thành thi thể mới chất đống ở nơi này.


Hơn nữa, Tô Bạch chú ý đến, đám người Lan Lâm không xuống tay với những người mèo đỏ thông thường, đối tượng xuống tay của bọn họ đều là những người mèo đỏ có thực lực không tồi, hiển nhiên bọn họ thu lưới một cách có điều kiện, không phải lớn nhỏ đều ăn sạch.


Một điếu thuốc lại hút xong, Tô Bạch sờ lên túi, không còn thuốc nữa.


Tỳ hưu còn ngồi xổm ở bên cạnh Tô Bạch, trước đó nó biến thành dáng vẻ to lớn hung mãnh, khiến cho Tô Bạch hơi chấn động.


Tô Bạch dùng móng tay tự cứa lên cánh tay mình, máu tươi của hắn chảy ra, chảy đến trước người tỳ hưu.


Tỳ hưu lập tức mở mắt ra, nó không kìm lòng được, vô thức lè lưỡi bắt đầu đứng dậy liếm, bản tính trời sinh của nó vốn dĩ hung tàn, khát máu, đó cũng là bản năng. Nó không dám giết Tô Bạch, bởi vì đó là đồng đội của chủ nhân, giết hắn, chủ nhân của nó sẽ tức giận, nhưng hắn chủ động lấy máu đưa cho nó, nó đâu có ngu mà không uống, hơn nữa, là một Vampire cấp bậc không thấp, trong máu của Tô Bạch có chứa năng lượng và thành phần dinh dưỡng tuyệt đối khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, những thi thể người mèo này, chỉ có người mèo cắn nuốt mới có tác dụng, người bình thường, bao gồm cả con tỳ hưu này ăn vào cũng không có chút tác dụng gì.


Tô Bạch dùng tay ấn xuống vết thương của chính mình, làm cho máu chảy ra nhanh hơn.


Nhìn tỳ hưu không ngừng tham lam liếm máu tươi của mình.


Khóe miệng Tô Bạch chậm rãi cong lên…


Sắc mặt của Tô Bạch càng lúc càng trở nên tái nhợt, môi hắn cũng dần dần trở nên khô nứt, thế nhưng trong ánh mắt hắn lại không ngừng hiện ra thứ gọi là hưng phấn, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.


Cuối cùng, sau khi Tô Bạch hít sâu một hơi, che đi vết thương của mình, tỳ hưu vẫn chưa thỏa mãn nhìn Tô Bạch, trong ánh mắt của nó lóe lên sự hung ác, giống như nó rất muốn dốc sức nhào đến giết Tô Bạch, sau đó hoàn toàn ăn sạch sành sanh Tô Bạch, thế nhưng dù sao nó cũng đã có chủ, nó cũng biết rõ mình không thể thực sự giết Tô Bạch, cho nên nó đành hậm hực nằm sấp ở một bên không nhúc nhích.


Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh tỳ hưu, một tay đặt ở vị trí lồng ngực mình.


Một tầng sương lạnh từ giữa trán Tô Bạch tản ra, nhanh chóng lan ra toàn thân Tô Bạch, lúc này cả người hắn giống như hóa thành tượng băng.


Trong cơ thể tỳ hưu giống như cũng nhận lấy sự dẫn dắt từ Tô Bạch, dù sao tỳ hưu vừa mới uống nhiều máu tươi của Tô Bạch như thế, máu tươi của Vampire không dễ uống như vậy, bởi vì máu tươi của họ tương đương với bản mệnh, không cảm ứng với máu tươi của sinh vật bình thường.


Chương 364

Bình Luận (0)
Comment