Chương 365
Thần Thú
Trên người tỳ hưu cũng bắt đầu ngưng kết ra một tầng băng sương
Thế nhưng, vào lúc này, tỳ hưu lại ngáp một cái, miệng há ra, một tiếng giòn vang từ trong cơ thể nó truyền đến, năng lượng của huyết mạch bắt đầu dâng trào ra ngoài, trực tiếp nghiền nát một phần máu tươi trong cơ thể mình thuộc về Tô Bạch đang có ý đồ nổi loạn.
Theo đó, tầng băng sương trên người nó cũng tiêu tán.
Tỳ hưu liếc thoáng qua Tô Bạch đang ngồi bên cạnh mình, trong ánh mắt nó mang theo sự trào phúng, cho dù nó vẫn đang còn nhỏ, nhưng rốt cuộc trong người nó có huyết thống của thần thú.
Nhân loại ngu xuẩn thế mà lại vọng tưởng muốn dùng phương pháp này để thao túng nó, thật đúng là quá buồn cười.
Thế nhưng, trên người Tô Bạch vẫn có một lớp băng sương, không chút nào thay đổi, dường như không có vì tỳ hưu hoàn mỹ chế trụ sức mạnh của mình mà có bất kỳ sự chán chường hay thất vọng nào.
Tỳ hưu nhìn thấy trạng thái đó của Tô Bạch, nó hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không để ý quá nhiều, dứt khoát trực tiếp nằm xuống, chuẩn bị chợp mắt.
Chỉ là, khi nó ngủ gật chưa được bao lâu, nó bỗng nhiên cảm ứng được một loại điềm báo, đây coi như là cảm ứng bên trong huyết thống của thần thú, tương tự như giác quan thứ sáu của con người.
Trước mặt nó, tượng băng của Tô Bạch vẫn là tượng băng, thế nhưng bên trong tượng băng, không có người.
Tỳ hưu lập tức đứng lên, nó nhìn khắp xung quanh, nhưng không nhìn thấy tung tích của Tô Bạch đâu.
Chẳng qua, ngay sau đó, nó ngẩng đầu nhìn thấy phía trên mình có một làn khói đen, đồng thời, vào lúc này, khói đen kia đã bao phủ xuống dưới.
Grừ!
Tỳ hưu phát ra một tiếng gầm giận dữ, từ bên trong làn khói đen, nó cảm ứng được hơi thở của Tô Bạch, tên nhân loại này muốn làm gì? Nếu hắn tiếp tục khiêu khích quyền uy của nó, nó sẽ không bởi vì chủ nhân mà tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Tô Bạch hóa thành làn khói đen bao vây lấy tỳ hưu, bắt đầu chủ động đến hấp thụ sinh cơ của tỳ hưu.
Tỳ hưu thật sự bị làm cho phát bực, tên nhân loại này lại dám cướp đoạt sinh cơ của nó. Tỳ hưu lập tức há miệng, từ trong miệng rít lên một tiếng, sau đó bắt đầu đảo ngược lại, cướp đoạt sinh cơ của Tô Bạch.
Tô Bạch liên tục lui lại, hắn không những không hấp thụ được sinh cơ của tỳ hưu, ngược lại chính mình ở trong trạng thái khói đen không ngừng có khí huyết bị tỳ hưu thôn phệ vào trong cơ thể nó.
Độ lớn nhỏ của làn khói đen không thay đổi, thế nhưng càng lúc càng mờ nhạt, trong ánh mắt của tỳ hưu lóe lên tàn nhẫn, nó tiếp tục hấp thu mà không hề cố kỵ, nó làm không biết mệt mỏi.
Cuối cùng làn khói đen không chịu nổi, cơ thể Tô Bạch hiện ra, chỉ là cơ thể này khô quắt và cứng ngắc, hoàn toàn là một bộ xác khô, hoặc nói đúng hơn là… Cương thi.
Máu tươi trong cơ thể hắn hóa thành khí huyết, tất cả đều bị tỳ hưu hút vào trong bụng.
Thế nhưng, vẻ mặt của Tô Bạch vẫn không chút biến hóa nào, hắn chỉ vươn tay ra, bắt lấy tỳ hưu ngậm miệng lại, gắt gao siết chặt, để tỳ hưu không thế há miệng ra được nữa.
Ngay sau đó, Tô Bạch dựa theo cảm ứng với máu tươi của mình ở trong cơ thể tỳ hưu, để cho những máu tươi kia hoàn toàn bốc hơi vào lúc này, hóa thành trạng thái sương mù máu. Đối với một người có thể dung hợp bản thân vào máu như Tô Bạch mà nói, độ khó của việc này không quá lớn.
Thân thể tỳ hưu bắt đầu trướng lên.
Cuối cùng tỳ hưu bắt đầu luống cuống.
Cuối cùng nó hoảng loạn.
Dường như nó hiểu được, chính mình sau cùng vẫn trúng chiêu.
Không sai, đúng là trúng chiêu, ngay từ đầu, máu tươi đó chỉ là làm nền, hoặc nói đúng hơn chỉ là mồi nhử, máu tươi ngưng tụ khiến cho một sinh vật có khẩu vị không khác gì Thao Thiết như tỳ hưu bị dụ hoặc, không cách nào từ chối được, hơn nữa, bản thân nó cũng cảm thấy uống máu này cũng không vấn đề gì.
Trên thực tế, quả thực không có vấn đề gì lớn, cho dù là máu tươi của Vampire, thế nhưng chỉ cần cho con tỳ hưu non này nửa ngày để tiêu hóa, máu tươi này liền hoàn toàn không còn liên quan gì với Tô Bạch nữa.
Sau đó cơ thể Tô Bạch hóa thành làn khói đen, hấp thụ sinh cơ của tỳ hưu, cố ý kích thích nó, chỉ vì để tỳ hưu nổi giận, đảo ngược lại, bắt đầu hấp thu khí huyết có hương vị không thật sự hấp dẫn được nó.
Một cái ở trạng thái lỏng, một cái ở trạng thái khí, năng lượng và chất dinh dưỡng bên trong đó dĩ nhiên là một trời một vực, nếu không phải vì cho Tô Bạch một bài học, hoặc nói đúng hơn, nếu như không phải bởi vì cố ý phản kích Tô Bạch, nhưng khí huyết này, tỳ hưu khinh thường thôn phệ.
Chờ đến khi nó thôn phệ khí huyết đến mức no căng bụng, Tô Bạch gần như đã mất hết máu tươi trong cơ thể, hắn chỉ có thể lấy trạng thái cương thi mới tiếp tục sống tiếp, từ đó có thời gian dẫn động máu tươi mà lúc đầu bị tỳ hưu hút vào trong cơ thể, để cho những máu tươi kia cũng hóa thành trạng thái khí.
Chất lượng không thay đổi, nhưng không gian trực tiếp tăng lên gấp đôi!
Cơ thể tỳ hưu bắt đầu phồng lên, giống như một quả khinh khí cầu tròn vo, hơn nữa cộng thêm việc miệng nó bị Tô Bạch giữ chặt lấy, tỳ hưu vừa phải dùng phần lớn năng lượng của mình để áp chế khí huyết trong người, vừa phải khống chế cơ thể của mình, để nó không bị nổ tung, căn bản không dư thừa tinh lực và sức lực đấu với Tô Bạch.
Sở dĩ Tô Bạch dám làm như thế, sở dĩ hắn dùng loại phương pháp này, sở dĩ hắn cho rằng phương pháp này sẽ mang đến hiệu quả.
Bởi vì hắn biết rõ một chuyện.
Đó chính là, tỳ hưu không có hậu môn!
Thời cổ đại, mọi người thường dùng tỳ hưu để gọi quân đội, nó có miệng nhưng không có hậu môn, có thể nuốt được vạn vật mà không cần bài tiết, có thể mở vận, chiêu tài, chỉ có vào chứ không có ra, thần thông đặc dị.
Nghe nói, tỳ hưu là thái tử thứ chín của Long Vương, thức ăn của nó là vàng bạc châu báu, vì vậy mà toàn thân nó đều là bảo khí, tỳ hưu có bảo khí lớn hơn hẳn tam cước thiềm thừ, bởi thế nó được Long Vương và Ngọc Hoàng đại đế ưu ái hơn hẳn. Chẳng qua ăn nhiều chung quy lại sẽ dẫn đến tiêu chảy, cho nên có một ngày, khả năng là vì không nhịn được, nó tùy ý thải ra bừa bãi, khiến cho Ngọc Hoàng đại đế nổi giận, vung tay đánh xuống, kết quả lại đánh vào mông, mông nó bị bịt kín lại, từ đó vàng bạc châu báu chỉ có vào mà không có ra, sau khi truyền thuyết này truyền ra, tỳ hưu được coi là “Đệ Nhất Chiêu Tài” thụy thú, nhiều người Trung Quốc đeo ngọc tỳ hưu là vì truyền thuyết này.
Một con tỳ hưu còn nhỏ, dĩ nhiên không có loại tư thế ăn hết vạn dặm, hai ngày nay Tô Bạch đã quan sát qua, mỗi lần Phích Lâu cho tỳ hưu ăn, anh ta đều dùng tinh huyết của mình, mỗi ngày hai lần, mỗi lần một giọt, không dám cho ăn nhiều, bởi vì tỳ hưu cần thời gian để tiêu hóa, nó lại không thể bài tiết, ăn nhiều chỉ có thể chống đỡ chính mình, không rảnh làm thứ khác.
Bốc hơi!
Bốc hơi!
Bốc hơi!
Tô Bạch không ngừng dẫn động máu tươi của mình ở trong cơ thể tỳ hưu, cơ thể của tỳ hưu cũng đang không ngừng phồng lên, trên thực tế, cho dù Tô Bạch không giữ miệng của nó, tỳ hưu cũng rất khó có thể phun ra những khí huyết bị Tô Bạch khống chế, bởi vì những khí huyết đó có linh tính, dưới sự khống chế của Tô Bạch có thể chặt chẽ kẹt lại trong cơ thể tỳ hưu, những khí huyết này không phải vật vô chủ!