Chương 366
Chân Huyết Của Thần Thú
Từng vết nứt xuất hiện trên người tỳ hưu, đồng thời bắt đầu có máu tươi màu vàng chảy ra, đây là chân huyết của thần thú, nó vô cùng trân quý, từ khi Tô Bạch có được huyết thống Vampire đến nay, cũng coi như hút rất nhiều loại máu tươi, thế nhưng không một thứ nào có thể so sánh được với chân huyết của thần thú, cho dù là máu tươi của cường giả thông thường cũng không đạt đến cấp độ của thần thú.
Thế nhưng, Tô Bạch nhịn được, đây là thời điểm mà hắn và tỳ hưu chiến đấu, hắn không thể làm loạn, cũng không dám làm loạn.
Trước tiên đem nó giết chết, hoặc ít nhất phải đem nó đánh cho tàn phế.
Sau đó.
Hắn mới đi tận hưởng.
- Không đúng, hiện tại số lượng người mèo mà chúng ta đang săn giết chỉ bằng 1/3 số lượng mà chúng ta dự kiến, thậm chí còn không đến, nhất định đã có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Yến Hồi Hồng đứng trên một cây cầu, nhìn xung quanh nước sông đang nổi lên màu đỏ.
- Đúng thế, có gì đó không đúng, bọn họ dường như đang cố ý trốn tránh chúng ta, tuy tôi thừa nhận bọn họ hẳn là đạt được một trí tuệ nhất định, thế nhưng tôi không tin trí tuệ của bọn họ có thể đạt được cấp độ này, thậm chí có thể mở ra hình thức hợp tác giống như đoàn đội. Nhất định là có nguyên nhân nào đó cho sự ẩn nấp với quy mô lớn này.
- Khả năng chúng ta đã lãng quên điều gì đó.
Lan Lâm hơi nhíu mày, cả người lộ ra một loại quyến rũ đặc biệt:
- Chúng ta đã rất coi trọng bọn họ, nhưng hiện tại xem ra, trên thực tế, sự coi trọng đó của chúng ta là chưa đủ.
Phích Lâu vừa mới chuẩn bị lên tiếng nói gì đó, bỗng nhiên cánh tay phải – nơi có đồ đằng tỳ hưu của anh ta nóng lên, sắc mặt anh ta bỗng nhiên thay đổi, quát.
- Tỳ hưu của tôi xảy ra chuyện rồi.
Ngược lại lần này Yến Hồi Hồng không cười trên nỗi đau khổ của người khác, anh ta dĩ nhiên hiểu rõ một thần thú, cho dù chỉ là một thần thú nhỏ, nhưng đối với thính giả lại có ý nghĩa như thế nào, không phải mỗi thính giả đều có cơ duyên nuôi ra một loại linh thú có thể mang vào trong thế giới chuyện xưa.
Anh ta nhớ rõ người phụ nữ đáng sợ kia có nuôi một con mèo.
- Tôi phải quay lại trước, hai người tiếp tục tìm đi.
Tỳ hưu là đầu quả tim của Phích Lâu, anh ta dĩ nhiên không thể để cho nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng qua, đúng lúc này, hơn mười luồng hơi thở cường đại xuất hiện từ dưới đáy sông và hai bên cầu cùng nhau bạo phát ra, ở chỗ sâu nhất trên sông, có mấy người mèo nổi lên, hai bên đầu cầu cũng có hai nhóm người mèo chậm rãi đến gần.
Bọn họ mặc quần áo, ngoại trừ lông tơ và râu trên mặt, gần như bọn họ không khác gì người thường.
Lan Lâm khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự hiểu rõ.
- Trên thực tế, từ ngày đầu tiên thế giới chuyện xưa này diễn ra, Phát Thanh Khủng Bố đã đưa cho chúng ta manh mối. Ở trong thành phố này, một số người không cần phải đợi đến đêm trăng tròn cũng có thể biến thành người mèo, bọn họ cũng biết rõ mình là người mèo, vì thế bọn họ biết trước được diệt thế, bọn họ thành lập một tổ chức, chờ sau khi diệt thế bắt đầu, nhóm người mèo có được sự bình tĩnh và trí tuệ ngay từ đầu, dĩ nhiên sẽ trở thành những người có được lợi ích lớn nhất.
Ở một số thời điểm, thật ra có một số việc không cần quá nhiều lý do, cũng không cần quá nhiều công danh lợi lộc.
Nó chỉ phụ thuộc vào việc bạn muốn hay không muốn.
Chỉ thế mà thôi.
Cũng chính vì thế, ở trong thế giới hiện thực, vấn đề khiến cho cảnh sát nhức đầu nhất chính là loại tội phạm không có mục đích phạm tội này, bọn chúng hoàn toàn không có động cơ theo lý lẽ thông thường, điều này tương đương với việc trực tiếp cắt đứt phương pháp điều tra thông thường của cảnh sát.
Ví dụ như trong vụ án giết người nào đó, trước tiên cảnh sát nhất định sẽ điều tra những người có mâu thuẫn và xung đột với người bị hại trước, đồng thời điều tra hồ sơ ghi chép về tội phạm ở gần đó, bình thường mà nói, tìm được quan hệ lợi ích và động cơ, trên cơ bản gần như vụ án đó đã nắm chắc được được hơn phân nửa, nhưng nếu như một người nào đó, ví dụ như một giáo sư đại học, hoặc một sinh viên đại học bình thường, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn đi giết người, sau đó, bọn họ thật sự giết một ai đó, lại tình cờ tránh né được các bằng chứng trực tiếp như camera… Như vậy, ngay lập tức, độ khó khăn trong việc phá án sẽ tăng lên rất nhiều.
Ban đầu, Tô Bạch thật đúng là dự định theo ba người kia lăn lộn trong thế giới chuyện xưa này, thế nhưng có đôi khi, dường như rất khó để làm một người bình thường.
Lan Lâm lần lượt ám chỉ, ý tứ rất đơn giản, hắn nhất định phải làm ra một số chuyện gì đó.
Tuy hắn không biết rốt cuộc mục đích của Lan Lâm là gì, cũng không rõ trong lòng Lan Lâm đến cùng là muốn làm gì.
Nhưng bị coi như đầu bếp, bị coi như gã sai vặt, trong lòng Tô Bạch dĩ nhiên không thoải mái, nếu như quả thật có cơ hội, hắn không ngại thật sự làm một lần cầu phú quý trong nguy hiểm.
Gây chuyện…
Không phải là thứ mà Tô đại thiếu gia am hiểu nhất sao?
Hắn không coi ba người Lan Lâm như thính giả, càng nhiều hơn là đem ba người bọn họ coi như NPC trong thế giới chuyện xưa, muốn đạt được bao nhiêu lợi ích thì phải chịu bấy nhiêu mạo hiểm, điểm này, Tô Bạch rất rõ ràng.
Thân thể tỳ hưu đã máu me đầm đìa, nó và Tô Bạch quyết chiến, trên thực tế cục diện đã rất rõ ràng, thế nhưng dường như tỳ hưu vẫn luôn kiên trì, nó tin tưởng chủ nhân của mình sẽ quay về cứu.
Thế nhưng.
Đối với nó là bất hạnh, nhưng đối với Tô Bạch lại là may mắn, Phích Lâu, chủ nhân của nó còn chưa có quay lại.
Lúc đầu, Tô Bạch cảm thấy thời gian dài hơn nhiều so với dự kiến, nhưng bây giờ vẫn gió êm sóng lặng, Tô Bạch càng thêm vui vẻ, thoải mái tinh thần, tiếp tục bào cách. (Dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa)
Thời gian dần trôi qua, dường như tỳ hưu không chống đỡ nổi nữa, nhất là khi nó rõ ràng, Phích Lâu nhất định có thể cảm ứng được phía bên nó đã xảy ra chuyện, nhưng còn chưa có trở lại, hiển nhiên, cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng tan biến.
Tô Bạch nhìn thấy trong ánh mắt của tỳ hưu lộ ra vẻ cầu khẩn, hiển nhiên là nó có ý định từ bỏ và đang xin tha.
Thần thú và một con lớn khác nhau rất lớn, thế nhưng trong một số trường hợp, thật ra không có gì khác biệt, lúc nhìn thấy dao, biết mình sắp chết, đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tô Bạch lấy một tay ra khỏi bên miệng tỳ hưu, móng tay hắn đâm vào trên người tỳ hưu, thế nhưng lực phòng ngự của vẩy lân trên người tỳ hưu vô cùng mạnh, móng tay Tô Bạch rạch xuống cơ thể tỳ hưu, tạo ra tia lửa, nhưng không thể nào đâm qua.
Tô Bạch cũng không cậy mạnh, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên đó.
Vì mạng sống, tỳ hưu chủ động buông lỏng phòng ngự trên thân mình, để móng tay Tô Bạch đâm vào cơ thể nó.
Dòng máu màu vàng óng chảy ra, giống như sắt thép bị nung đỏ, trực tiếp tan vào da thịt Tô Bạch, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Tô Bạch nhất thời cảm thấy cả người mình giống như bị đưa vào trong lò rèn, vô cùng thống khổ, vẻ mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén không phát ra âm thanh, tiếp tục dẫn dắt máu của tỳ hưu vào trong cơ thể mình.
Bản thân hắn có bao nhiêu cơ hội chiếm được máu của thần thú chứ?
Lần này, hắn nhất định phải hút đủ!