Chương 367
Tôi Tin
Hình thể của tỳ hưu không ngừng thu nhỏ lại theo sự mất máu của nó, thế nhưng bụng của tỳ hưu lại có vẻ như càng to lên, ánh mắt khẩn cầu của nó càng thêm mãnh liệt, hiển nhiên là mang theo khát vọng sống sót, nó cũng đang nhắc nhở Tô Bạch, nếu hắn còn tiếp tục như thế nữa, nó thật sự sẽ chết.
Tô Bạch nhắm mắt lại, bắt đầu dẫn dắt toàn bộ khí huyết của mình lưu lại trong người tỳ hưu tràn ra, trở về trong cơ thể hắn, những máu tươi “du lịch” ở trong cơ thể tỳ hưu cũng coi như được tỳ hưu tôi luyện lại một lần. Khi máu tươi lại một lần nữa quay về trong cơ thể Tô Bạch, nó càng trở nên tinh khiết hơn, lần này Tô Bạch đem con tỳ hưu coi như “máy lọc không khí” rồi.
Không để tỳ hưu cứ thế mà chết đi, Tô Bạch sớm thu tay lại, khí huyết được hấp thu về cơ thể hắn, bụng tỳ hưu cũng khôi phục lại như bình thường, chẳng qua nó nhỏ hơn trước đó mấy lần, đoán chừng Phích Lâu cho nó ăn không công mấy tháng tinh huyết.
Tỳ hưu giống như một con mèo bệnh nằm trên mặt đất, hơi thở của nó rất không ổn định, trên người nó bắt đầu xuất hiện một số ánh sáng không ngừng lóe lên, bề ngoài cơ thể của nó cũng đang xảy ra một số biến hóa, dường như nó đang thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Tỳ hưu rất phổ biến ở Trung Quốc, có thể nhìn thấy những tượng đá và tranh vẽ về tỳ hưu ở khắp mọi nơi, cho nên hình dáng cơ bản của tỳ hưu như thế nào, trong lòng Tô Bạch cũng rất rõ ràng, hiện tại dáng vẻ mà gia hỏa này đang biến hóa ra, rõ ràng không phải là long tử.
Ngay lập tức, trong ánh mắt Tô Bạch lộ ra vẻ hiểu rõ.
- Đây không phải là tỳ hưu có huyết thống thuần khiết, là thứ dựa vào thiên cơ để tu luyện ra huyết thống tỳ hưu.
Tô Bạch ngồi xuống mặt đất, trên người hắn vẫn còn cảm giác giống như thiêu như đốt, không giảm bớt đi một chút nào, thế nhưng sau khi quen thuộc với cảm giác này, trái lại cảm thấy giống như vừa đi xông hơi về, mang theo chút gì đó thoải mái, đây là một loại tra tấn về bệnh trạng, cũng giống như cảm giác lúc ngạt thở, không thua kém SM là mấy, dường như Tô Bạch thật sự có khuynh hướng đam mê khác người này, bởi vì cả hai loại này, hắn đều đã trải qua, hơn nữa, cảm giác còn khá tốt.
Tô Bạch đưa tay sờ lên đầu tỳ hưu, Tô Bạch đang do dự xem có nên giết nó hay không. Ban đầu bản thân hắn chỉ dự định rút ra một ít máu của tỳ hưu, đến lúc đó, cho dù Phích Lâu biết chuyện và nổi giận, cũng sẽ không đến mức đánh nhau người chết ta sống, ít nhất còn có thể cứu vãn, nhưng con tỳ hưu này rõ ràng chỉ là hàng giả, huyết thống lại bị hắn lấy ra, trực tiếp rơi xuống khỏi cấp độ thần thú, chẳng khác gì giết nó, sau này Phích Lâu không liều mạng với hắn mới là chuyện lạ.
Tô Bạch đưa tay sờ lên chiếc nhẫn màu xanh lam trên ngón tay mình, Tô Bạch vô thức kích thích nó một chút, sau đó buông ra rồi lại kích thích nó thêm mấy lần. Hắn rất rõ ràng, miêu nữ hẳn là còn ở gần đây, cô ta sẽ không đi quá xa, bởi vì hắn đã nhét một phần bộ trang sức của người đàn ông có khả năng đóng băng vào vị trí trái tim của miêu nữ, chỉ cần phía bên hắn kích thích, bên phía miêu nữ sẽ sinh ra cảm ứng, điểm này, miêu nữ hẳn là rõ ràng, tính mạng của cô ta còn nằm trong tay hắn.
Khoảng 10 phút sau, một tiếng mèo kêu sắc bén từ phía sau lưng Tô Bạch truyền đến, Tô Bạch quay người lại, hắn nhìn thấy một miêu nữ mặc quần áo, phía sau lưng cô ta còn có cánh đang bay đến chỗ mình.
- Hơi thở cường đại thêm, cô lại lén ăn không ít đồ tốt hả, ha ha, còn học được cách mặc quần áo, thật đúng là biết làm dáng.
Tô Bạch không có bị khí thế của miêu nữ chế trụ, nhất là khi chính mình đang nắm giữ tính mạng của đối phương trong tay, không cần thiết phải có suy nghĩ ngu ngốc đi tỷ thí phân cao thấp khí thế, thật đúng là ăn no rửng mỡ.
Miêu nữ bay vòng trên không trung nửa phút, sau đó hạ cánh xuống trước mặt Tô Bạch, sau khi do dự mấy giây, cuối cùng cô ta vẫn cúi người xuống, quỳ một gối trước mặt Tô Bạch.
Thế nhưng loại cảm giác miễn cưỡng, không quen, không nguyện ý vẫn rất rõ ràng.
- Ngoan, lúc này mới ngoan.
Tô Bạch đưa tay ra, nhéo lên hai khối thịt trước ngực càng ngày càng to hơn.
Miêu nữ không nhúc nhích, mặc cho động tác của Tô Bạch.
Cảnh tượng này có vẻ hơi bỉ ổi, dâm loạn, cũng hơi hoang đường.
Sau lưng là một đống xác chết.
Mà người đàn ông này lại đang nắm vuốt ngực của một miêu nữ nóng bỏng, nếu như có một nhà nghệ thuật gia nào đó vẽ lại cảnh tượng này lên tranh sơn dầu, như vậy có thể phản ánh ra rất nhiều thứ ví dụ như huyết tinh, bạo lực, dâm loạn… Một số nhân tố được kết hợp vào nhau.
Thế nhưng trong lòng Tô Bạch cũng rất rõ ràng, hắn không rảnh, không cô đơn đến mức thế.
- Lại biến dị, không đúng, là cường hóa.
Khóe miệng Tô Bạch lộ ra nụ cười, trực tiếp giật chiếc áo miêu nữ đang mặc ra, động tác rất thô bạo, rất dứt khoát.
Xoẹt…
Một âm thanh giòn vang truyền ra, hai khối thịt trên ngực miêu nữ lộ ra ngoài, nó không phải hình dạng như trái đào tươi, mà chính là biến thành hai đầu mèo, cứ như thế treo lủng lẳng ở nơi đó, hai đầu mèo này không đủ linh trí, là vật chết, hoặc nói đúng hơn là một bộ phận sinh trưởng trên người miêu nữ.
Người mèo thôn phệ lẫn nhau, có thể thôn phệ lực lượng trong máu thịt của đối phương, đồng thời cũng kế thừa một số thứ khác của đối phương, ví dụ như cánh của miêu nữ này cũng được kế thừa từ một người mèo khác đã bị cô ta ăn thịt.
- Cái này thật đúng là buồn nôn.
Tô Bạch nhìn thấy hai cái đầu mèo này liền lắc đầu, mặc dù nói, bản thân hắn không có loại xúc động nguyên thủy giữa nam và nữ với miêu nữ, thế nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng biến thành dạng này, hắn vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.
- Nếu như… Ngài… Không thích… Tôi có thể… Thu…Lại…
Miêu nữ đưa tay, giữ lấy tay Tô Bạch.
Ánh mắt Tô Bạch hơi ngưng tụ, hắn vô thức cảm thấy miêu nữ này lại chuẩn bị khiêu chiến quyền uy của hắn.
Thế nhưng, một giây sau, miêu nữ lại dùng sức đặt tay Tô Bạch lên ngực mình.
Hai cái đầu mèo ở trước ngực miêu nữ mất đi, ngược lại biến thành hai khối thịt mềm mại cao vút, từ chỗ lòng bàn tay, Tô Bạch còn có thể cảm nhận được sự co dãn của hai quả đào tươi.
- Đối với phương diện kia, tôi yêu cầu tương đối cao.
- Nhưng… Phía dưới của ngài… Cứng rồi…
Ánh mắt miêu nữ nhìn xuống đũng quần của Tô Bạch.
Tô Bạch cũng theo tầm mắt của cô ta nhìn xuống, sau đó mím môi, rất nghiêm túc giải thích:
- Tôi vừa uống máu của thần thú, máu của nó có công hiệu tráng dương.
Dương vật của hổ đều có thể tráng dương, chứ đừng nói đến máu của tỳ hưu, nó tuyệt đối có thể đem dương khí trong người đàn ông hoàn toàn kích phát ra.
Miêu nữ gật đầu, trên mặt lộ ra dáng vẻ cô đơn, tuy cô ta đã có linh trí, nhưng mức độ văn minh của cô ta không khác gì người rừng. Miêu nữ cho rằng, làm một người phụ nữ, muốn lấy lòng đối phương, chỉ cần giao cơ thể của mình cho đối phương hưởng thụ là được.
Đồng thời, miêu nữ còn lẩm bẩm nói.
- Tôi tin.