Chương 368
Cô Có Không
“Cô có muốn ăn những thứ này không?”
Tô Bạch xoay người, chỉ vào đống thi thể chồng chất ở phía sau lưng mình. Ở trong mắt một người bình thường, đống thi thể chất đống này là thứ dơ bẩn và đáng sợ, thế nhưng ở trong mắt người mèo, nó giống như là heroin.
Miêu nữ cúi đầu, hô hấp của cô ta bắt đầu trở nên dồn dập, hiển nhiên, ý tứ rất rõ ràng, đối với cô ta mà nói, đống thi thể ở trước mặt, tuyệt đối là dụ hoặc không cách nào từ chối được.
- Muốn ăn thì ăn.
Tô Bạch ngồi xuống ngay tại chỗ, hiện tại khí huyết đang không ngừng lăn lộn trong cơ thể hắn, máu tươi của tỳ hưu cũng đang dung nhập vào trong tứ chi của hắn. Ban đầu Tô Bạch đã hình thành thói quen với cảm giác thống khổ, lúc này hắn lại phát hiện ra, nó hơi ảnh hưởng đến trạng thái của hắn rồi.
Ví dụ như cơ thể của hắn bắt đầu tự động trở nên tê liệt và mất cảm giác, hiển nhiên, giống như tỳ hưu cần phải mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa được hết máu tươi của Tô Bạch, Tô Bạch muốn hoàn toàn chuyển hóa máu tươi của tỳ hưu cho bản thân sử dụng, hắn cũng cần đến một khoảng thời gian nhất định. Trước khi tiêu hóa hết, cơ thể của Tô Bạch sẽ luôn rơi vào trong trạng thái tác dụng phụ.
Miêu nữ nhảy vọt lên đống thi thể, bắt đầu liều mạng cắn nuốt những thi thể của đồng loại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Bạch cảm thấy hâm mộ, đáng tiếc, đối với Tô Bạch mà nói, những thi thể này hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn, nếu không, làm sao hắn có thể để cho miêu nữ kia chiếm món hời.
Miêu nữ vừa cắn nuốt vừa tiến hóa, vóc dáng của miêu nữ thế mà bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, thân thể của cô ta càng ngày càng trở nên cân xứng hơn, trước đó dáng người no đủ nóng bỏng, lúc này vậy mà lại bắt đầu trở nên mảnh mai. Từ góc độ thẩm mỹ mà nói, là chuyển từ một loại vẻ đẹp này sang loại vẻ đẹp khác.
Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo của mình và châm lửa, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Bạch tự hỏi, đến khi nào thì cấm chế mà hắn lưu lại trong cơ thể miêu nữ sẽ mất đi hiệu lực, cho dù bất kỳ lúc nào cũng không thể quá tự tin, Tô Bạch có thể chấp nhận việc chính mình đi tìm đường chết, lại không thể tiếp nhận việc ngu xuẩn hại chết chính mình.
Meo!
Tốc độ cắn nuốt của miêu nữ càng lúc càng nhanh, rõ ràng miệng của cô ta rất nhỏ, lại phun ra một ngọn lửa màu xanh lam, trực tiếp khiến cho những thi thể còn lại ở trước mặt mình cùng một lúc bốc hơi, sau khi bốc hơi, tất cả luồng khí này đều bị cô ta hút vào trong miệng mình.
Ngay lập tức, miêu nữ dang hai tay ra, trên dưới người cô ta bắt đầu xuất hiện từng tiếng xương đứt đoạn, đây là dấu hiệu cho việc sinh mệnh của cô ta lại thăng cấp, cơ thể miêu nữ lại một lần nữa tự mình tổ hợp lại.
- Ồ, tiếp tục giả vờ xem nào.
Tô Bạch vô thức kích thích chiếc nhẫn của mình, trên mặt miêu nữ nhanh chóng lộ ra thống khổ, cả người quỳ rạp trên mặt đất, mang theo một loại cảm xúc oán hận nhìn chằm chằm Tô Bạch.
- Muốn dựa vào biểu hiện của sự tiến hóa bên ngoài, một lần nữa thay đổi vị trí trái tim của mình, từ đó thoát khỏi thứ đồ mà tôi để lại trong cơ thể cô, vì tự do, cô thật đúng là kiên trì, thế nhưng, đừng khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của tôi.
Tô Bạch đứng lên, đi về phía miêu nữ.
- Meo!
Miêu nữ phát ra một tiếng kêu to, dang rộng đôi cánh, hóa thành một tia chớp màu đỏ đánh thẳng về phía Tô Bạch, một tay cô ta bóp lấy cổ hắn, tiến thẳng về phía trước, trực tiếp đem Tô Bạch chống đỡ lên tượng điêu khắc, để lại một vệt lửa thiêu ở phía sau.
Hiện tại đây vẫn chỉ là biểu hiện cho việc tiết năng lượng ra bên ngoài của miêu nữ mà thôi, Tô Bạch quả thật đã thành công nuôi dưỡng ra một con quái vật, chỉ là, con quái vật này hoàn toàn không cho rằng mình là sủng vật.
- Tôi có dũng khí đồng quy vu tận, cô có không?
Sắc mặt Tô Bạch bình tĩnh nhìn miêu nữ ở trước mặt mình, đừng nói đến việc hiện tại trạng thái cơ thể Tô Bạch hơi không ổn định, vì thế ở một mức độ nhất định mà nói, nó sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy lực chiến đấu, cho dù Tô Bạch có ở trạng thái ổn định, khả năng hiện tại hắn cũng không phải là đối thủ của miêu nữ. Trong nháy mắt miêu nữ đã cắn nuốt rất nhiều thi thể của cường giả đồng loại, có trời mới biết, bây giờ rốt cuộc cô ta đã tiến hóa lên thêm bao nhiêu lần.
Sau mỗi lần tiến hóa, cấp độ trí tuệ và cái gọi là cảm giác tôn nghiêm đều sẽ một lần nữa tăng lên, tiếp đó tâm tư chân chính muốn thoát khỏi sự khống chế của Tô Bạch đối với bản thân càng lúc càng trỗi dậy.
Dường như, sau mỗi lần cắn nuốt đồng loại và thăng cấp, khiêu chiến một chút quyền uy của chủ nhân đã trở thành thói quen của miêu nữ này rồi.
Thế nhưng, cô ta vẫn sợ chết.
Trừ khi trí tuệ của cô ta phát triển đến cấp độ thánh nhân, hoặc là chuyển sang trạng thái cực đoan, trở thành một người bệnh tâm thần như Tô Bạch, nếu không, cô ta vẫn sẽ bị Tô Bạch nắm chặt trong lòng bàn tay.
Ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, đại khái chính là như thế.
Miêu nữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Bạch, từ trong đôi mắt của Tô Bạch, cô ta không nhìn ra được sự e sợ, chỉ có một sự bình tĩnh đến đáng sợ, hiển nhiên, tên nhân loại này, nói được thì làm được, hắn hoàn toàn có thể không chút áp lực tâm lý nào cùng cô ta đồng quy vô tận.
Cuối cùng, miêu nữ nới lỏng tay mình ra.
Tô Bạch rơi xuống, tựa vào bên dưới bức tượng điêu khắc, ho khan vài tiếng. Miêu nữ này, hiện tại vậy mà lại cho hắn cảm giác giống như lúc trước bị Yến Hồi Hồng đánh. Ít nhất, từ mặt sức mạnh nhìn lại, thực lực của miêu nữ đã tăng lên đến cấp độ sắp tiếp cận được Yến Hồi Hồng.
Nhìn vào bàn tay mình, Tô Bạch thấy được mạch máu phía trên tay hắn, vậy mà lại bắt đầu nhiễm lên một lớp màu vàng sẫm. Hiển nhiên, cơ thể của hắn đang dung hợp, chuyển hóa máu của tỳ hưu, hơn nữa còn có hiệu quả rất rõ ràng rồi.
- Bảo vệ tôi.
Tô Bạch giơ một tay lên.
Miêu nữ sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, sau cùng, cô ta vẫn vươn tay ra, bắt lấy tay Tô Bạch, đỡ hắn lên.
- Chậc chậc, hiện tại ngay cả một chút sức lực tôi cũng không có, vừa rồi nhân lúc còn chút sức lực, tôi nên cùng cô làm một lần mới đúng, thật đúng là thua thiệt.
Tô Bạch tiếp tục trêu đùa, hắn biết rõ miêu nữ nghe hiểu được những lời hắn nói.
- Đi… Chỗ nào…
Miêu nữ lên tiếng hỏi.
- Bất kỳ chỗ nào cũng được.
Tô Bạch hít sâu một hơi, cảm giác mệt mỏi đang nhanh chóng lan ra khắp cơ thể hắn, may mắn về mặt tinh thần không có tác dụng phụ gì, nếu không, một khi bản thân hắn hôn mê, chìm vào giấc ngủ sâu, hắn không cách nào nắm giữ được con mèo này nữa.
Miêu nữ dang hai cánh ra, giữ lấy Tô Bạch và bay lên cao.
Sức gió không ngừng đánh thẳng vào mặt Tô Bạch, thế nhưng Tô Bạch lại cảm thấy hơi thoải mái.
Chẳng mấy chốc, miêu nữ hạ cánh xuống, cô ta dẫn Tô Bạch đến một tòa nhà chung cư, trực tiếp đi thẳng vào nhà bằng ban công.
- Đây là nhà của cô à?
Tô Bạch ngồi cạnh giường, từ ban công đi vào là phòng ngủ, phòng ngủ đều là màu hồng, hẳn là phòng của bé gái, rất có phong cách công chúa.
Trên tủ đầu giường có một khung ảnh đang được để úp xuống, Tô Bạch lật ra xem, hắn nhìn thấy một cô gái với nụ cười rất ngọt ngào.
Một cái tay trực tiếp vươn ra, một lần nữa úp khung ảnh xuống.
Tô Bạch cười nói:
- Ngay cả trí nhớ cũng khôi phục rồi sao?