Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 369 - Chương 369 Chăn Nuôi

Chương 369

Chăn Nuôi


Miêu nữ nhìn Tô Bạch, trong mắt cô ta lộ ra sát khí.


- Cô không rót cho khách một cốc nước hả?


Tô Bạch hỏi.


Miêu nữ rời khỏi phòng ngủ, một lúc sau, cô ta cầm một lon coca đi đến, để lên trên giường cạnh Tô Bạch.


Tô Bạch không để ý đến việc hiện tại nô lệ của mình đã lên mặt mũi như thế, hắn mở lon coca ra uống một ngụm, sau đó hai chân đều đặt lên giường, để gối phía sau đầu mình, cả người nằm xuống.


Miêu nữ rời đi vào ngủ, ngồi trong phòng khách.


Vào lúc này, bầu không khí giữa hai người rất yên tĩnh.


Tô Bạch nằm trên giường, trên người hắn không ngừng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, máu tươi bắt đầu từ trong lỗ chân lông chảy ra, sau đó ngưng kết thành một vết máu nhàn nhạt.


Miêu nữ ngồi trên sofa không nhúc nhích, nhìn vào bức ảnh cưới mới chụp của đôi vợ chồng trung niên trong phòng khách.


Bên ngoài cửa sổ, không ngừng có cơn gió màu đỏ thổi đến, dung nhập vào trong cơ thể miêu nữ, ánh mắt miêu nữ càng ngày càng trở nên thanh tịnh, nhưng ngay cả chính bản thân cô ta cũng không hề hay biết.


Ầm!


Chiếc cầu bị sập. Trên thực tế, trong lúc giao chiến, chiếc cầu kia đã có trăm ngàn lỗ thủng, sau cùng bị Yến Hồi Hồng rút ra một đầu dây xích để đánh người mèo, chiếc cầu hoàn toàn sụp đổ, không chịu nổi nữa.


Trên người Phích Lâu có mấy vết thương, máu me đầm đìa, thế nhưng bước đi của anh ta vẫn rất vững vàng, thật ra thứ mà Phích Lâu am hiểu nhất chính là bảo vệ chính mình, vừa rồi trong lúc giao chiến, anh ta không ngừng biến đổi kết giới, về cơ bản xem như thành công đem ưu thế về mặt số lượng của những người mèo kia hóa giải, thế nhưng Phích Lâu vẫn bị một người mèo thành công đánh lén, cũng may không có trở ngại gì.


Mà Yến Hồi Hồng và Lan Lâm là lực lượng chính trong cuộc chiến giết chóc, trong tay hai người đã có hơn mười người mèo bị giết.


Toàn bộ những người mèo còn lại đều chết trận, sau cùng chỉ còn lại một người mèo cầm chiêng, ngay từ lúc cuộc chiến bắt đầu cho đến bây giờ, người mèo kia không ngừng gõ chiêng, nhìn thấy đồng loại của mình lần lượt chết trận, người mèo đang đưa tiễn bọn họ, cảm giác mà hình ảnh này mang đến rất thê lương.


Tuổi của người mèo này hơi lớn, sắc mặt tang thương, cho dù hiện tại ông ta có gương mặt của người mèo, nhưng vẫn có thể nhìn ra rất nhiều thứ.


Yến Hồi Hồng xuất hiện ở sau lưng người mèo, một tay đánh nát chiếc chiêng của ông ta, chiếc chiêng phát ra âm thanh cuối cùng, ngay sau đó, người mèo này cũng không phản kháng, chỉ mang theo một nụ cười quỷ dị, quay đầu nhìn về phía Yến Hồi Hồng, ngay sau đó ông ta bị một chưởng của Yến Hồi Hồng đánh vỡ sọ não, thi thể ngã trên mặt đất.


Vào lúc này, tất cả các thi thể ở trên mặt đất đều tự mình bốc cháy, đem máu tươi và thịt nát đều hóa thành tro tàn, thế nhưng có một luồng khí đỏ không thể nắm bắt được bay lên không trung, không biết bị gió thổi đến nơi nào.


Phích Lâu thử dùng kết giới để ngăn cản, nhưng lại phát hiện nó vô dụng.


- Đây là thứ gì?


Yến Hồi Hồng nhíu mày hỏi.


- Thứ này xuất hiện mang ý nghĩa, tất cả những việc chúng ta vừa làm đều không công.


Lan Lâm ngồi xổm xuống bên bờ sông, bắt đầu dùng nước sông để rửa tay mình:


- Lý Liên Kiệt có tham gia đóng một bộ phim tên gọi “Kẻ Độc Tôn”. Thế giới trong phim gồm 122 tầng song song với nhau, nếu như anh vượt qua được đến tầng khác và giết đi “bản sao” của chính mình, anh có thể hấp thụ sức mạnh của người kia. Hiện tại, tình huống trước mắt mà chúng ta đang gặp phải, gần như là giống như đúc.


- Chúng ta dự tính thông qua việc giết chết một bộ phận người mèo có thực lực mạnh để làm suy yếu sức mạnh của người mèo xuất hiện sau cùng, thế nhưng Phát Thanh Khủng Bố hiển nhiên không nguyện ý nhìn thấy chúng ta kết thúc dễ dàng như thế, cho nên nó cố ý bố trí ra một tiết điểm, hiện tại chúng ta giết một người mèo, sức mạnh của người mèo kia sẽ theo gió bay đi, dung nhập vào trong cơ thể của người mèo còn sống.


- Tôi muốn đi về trước.


Bóng dáng của Phích Lâu biến mất ngay tại chỗ, anh ta cảm ứng được tỳ hưu của mình đang rất nguy cấp.


Lan Lâm và Yến Hồi Hồng vẫn còn cùng nhau đứng bên bờ sông.


Yến Hồi Hồng đi đến phía sau lưng Lan Lâm.


Lan Lâm đột nhiên cảm thấy gì đó:


- Sao thế?


- Cô cho rằng Phích Lâu sẽ không nghi ngờ cô ư?


- Hoài nghi tôi cố ý sắp xếp Tô Bạch và sủng vật kia của anh ta ở chung một chỗ sao?


- Lan Lâm, rốt cuộc cô muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì chơi vui?


Yến Hồi Hồng có chút không hiểu, hỏi.


Lan Lâm trừng mắt nhìn, sau đó hơi hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh mê người.


- Lão Yến à, tôi và anh quen biết nhau trước, sau đó mới quen biết Phích Lâu, anh ta không biết, nhưng anh hẳn là phải biết, huyết thống mà tôi luôn che giấu là gì.


- Hiện tại, tôi đang chăn nuôi một chú chim cút nhỏ rất ngon miệng.


Bóng dáng của Phích Lâu xuất hiện ở trên quảng trường, những thi thể chồng chất trên quảng trường đã biến mất không còn thấy tăm hơi, chỉ để lại dấu vết bị đốt cháy khét, ánh mắt Phích Lâu đảo qua nơi này, ngay lập tức ở dưới bức tượng điêu khắc nhỏ trên quảng trường, anh ta tìm được sủng vật của mình.


Tỳ hưu đang co quắp ở nơi đó run rẩy, nó sẽ không tiếp tục có được cảm giác điên cuồng giống như trước đó nữa.


Phích Lâu đi đến, bế tỳ hưu lên, anh ta đặt một tay lên đầu tỳ hưu, ngay sau đó, trong mắt Phích Lâu hiện ra một số hình ảnh, những hình ảnh này đến từ trí nhớ của tỳ hưu.


- Giẫm lên ranh giới của quy tắc tổ đội, ra tay với sủng vật của tôi, tôi thật đúng là đã xem thường cậu. Một quy tắc tổ đội, cho dù có trừng phạt, tôi chấp nhận là được, tôi nhọc nhằn khổ sở dùng tinh huyết của mình để nuôi nấng nó, cậu lại trực tiếp hủy đi huyết thống thần thú của tỳ hưu.


- Cậu giỏi lắm.


Phích Lâu khẽ nắm chặt tay.


Đầu của con tỳ hưu trong ngực anh ta lõm xuống, trong nháy mắt, tứ chi nó run lên, lập tức mất đi tất cả sức sống, chết rồi.


Vì để cho hung thú này kế thừa được huyết thống của thần thú, cộng thêm thời gian cho ăn, nuôi dưỡng dài như thế, có thể nói, Phích Lâu đã phải tốn rất nhiều công sức và máu, hiện tại huyết thống thần thú của sủng vật bị hủy, bởi vì nó không phải là thần thú thuần chủng, cho nên căn bản không có hy vọng khôi phục lại, điều này đối với Phích Lâu mà nói, tỳ hưu đã mất đi tất cả giá trị của mình.


Vật không có giá trị, hủy đi là được.


Nhưng lửa giận trong lòng, nên dập tắt như thế nào đây?


- Cho dù có phải gác lại chuyện phía sau, tôi cũng nhất định phải tìm ra cậu trước


!


Dưới chân Phích Lâu xuất hiện một ánh sáng hình lục giác, trên mỗi một góc xuất hiện một bản sao của anh ta, tính thêm cả Phích Lâu, có tất cả bảy người giống nhau như đúc, cùng một lúc tản ra những phương hướng khác nhau, đây là tư thế, không tìm được Tô Bạch thì không bỏ qua.


Không bao lâu sau, Yến Hồi Hồng và Lan Lâm cùng nhau xuất hiện với một tâm trạng bình thản ở ngay trên quảng trường.


Yến Hồi Hồng đi đến bên dưới tượng điêu khắc, vươn tay nắm lấy cái đuôi của tỳ hưu, nhấc thi thể của nó lên, lắc lư.


- Phích Lâu cũng thật là, tốt xấu gì anh ta cũng nuôi nó lâu như vậy, một chút tình cảm cũng không nhớ.


Lan Lâm không nhìn tỳ hưu, cô ta chỉ nhìn về nơi lúc đầu chất đống thi thể, nhưng hiện tại lại không có gì.


- Anh và anh ta, không phải cả hai đều giống nhau sao, cả hai đều là người mang chủ nghĩa hoàn hảo.


Chương 369

Bình Luận (0)
Comment