Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 370 - Chương 370 Cẩn Thận Người Giống Như Anh

Chương 370

Cẩn Thận Người Giống Như Anh


“Đó là tôi của lúc trước.”


Yến Hồi Hồng phản bác, sau đó đưa tay ra gãi mái tóc đầy dầu của mình lúc này:


- Hiện tại tôi đâu còn có chút bóng dáng phong lưu nào năm đó?


- Từ một trạng thái cực đoan này nhanh chóng chuyển sang một trạng thái cực đoan khác, từ một playboy ăn mặc chỉnh chu đến cực điểm biến thành một lão già hoàn toàn nát rượu, toàn tâm toàn ý, diễn hết mình cho hình tượng hiện tại của anh.


- Lão Yến, cái này thật đúng là giả dối.


Yến Hồi Hồng chậc chậc mấy tiếng, không phản bác nữa, tiện tay ném đi thi thể của tỳ hưu.


- Tên nhóc Tô Bạch kia đã giải quyết tỳ hưu, chuyện này tôi không cảm thấy có gì kỳ quái, vốn dĩ trên người tên nhóc kia có rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám, chẳng qua, đống thi thể mà ba người chúng ta bận rộn giết hơn nửa đêm, sao lại bị mất?


- Đây cũng không giống như thứ mà Tô Bạch có thể ăn được, nếu như cậu ta cũng có thể giống như đám người mèo đi cắn nuốt thi thể đồng loại, như vậy tôi thật đúng là không dám đi gặp cậu ta, có chút hơi run rẩy.


- Anh ta có một con sủng vật ở trong thế giới chuyện xưa này, một miêu nữ mà anh ta tùy ý bắt được.


- Điều này thật đúng là khác người, chúng ta vất vả giết chết người mèo, cậu ta lại mang tất cả đi làm ân tình.


- Trên thực tế, bản chất không có gì khác nhau.


Lan Lâm đi đến đến một cây cột trên quảng trường, nhìn mái tóc của mình phản chiếu trên đó, đồng thời bắt đầu chỉnh trang.


- Phích Lâu đã bị chọc giận hoàn toàn, cô không sợ anh ta tìm ra Tô Bạch trước mình, đồng thời giết chết cậu ta sao?


Yến Hồi Hồng trêu chọc nói.


Ánh mắt Lan Lâm nhìn về phía Yến Hồi Hồng, cười như không cười:


- Vốn dĩ là vô tâm trồng liễu, nếu như có thể nhận được một kinh hỉ, thật đúng là không còn gì tốt hơn, nếu không, chưa chắc đã thất vọng.


(Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở. Vô tâm tiếp liễu liễu xanh um: Có nghĩa là cố gắng trồng và chăm bón cho cây hoa thì hoa lại không ra, mà vô tình trồng cây liễu, không chăm bón gì thì liễu lại xanh tốt. Nghĩa bóng của câu này là: khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến, cái điều không nghĩ đến, không mong muốn thì nó cứ vô tình kéo đến.)


- Lần này, khi tiến vào thế giới chuyện xưa, đầu tiên là cô liên thủ với Phích Lâu, cố ý gài tôi, hiện tại gài Phích Lâu, Lan Lâm à, tuy tôi hiểu rõ ở trong thế giới chuyện xưa, việc đâm một dao sau lưng bạn bè là một hành động bình thường, nhưng tôi thật sự không rõ ràng, tại sao lần này tính thực dụng của cô lại lớn như thế? Hơn nữa, lần này phòng tuyến cuối cùng của cô là ở nơi nào? Hiện tại Phích Lâu đang đem cơn giận trút lên người Tô Bạch, nhưng tôi rất rõ ràng, trong lòng anh ta nhất định hiểu chuyện này là do cô sắp xếp.


- Cho nên?


- Không nên dồn ép cả hai người chúng tôi đến mức nóng nảy, đối với cô mà nói, điều đó rất nguy hiểm. Tuy nói việc hai người đàn ông cùng nhau ra tay với một người phụ nữ là chuyện không dễ nghe, thế nhưng, cho dù là thỏ, lúc tức giận cũng sẽ biết cắn người đó.


Meo!


Ở phía xa, có một người mèo cao lớn xông thẳng đến, mặt đất cũng theo bước chạy của anh ta mà chấn động.


Thân hình Yến Hồi Hồng lóe lên, trực tiếp đi đến, cho người mèo này một bạt tai, đánh bay người mèo, sau đó anh ta lại giẫm chân lên người mèo. Anh ta đem người mèo vừa ngửi được mùi máu tanh liền vội vã chạy đến đây, làm đối tượng để phát tiết những tích tụ trong lòng mình.


Chỉ là Yến Hồi Hồng không nhìn thấy, ở phía sau lưng anh ta, đầu ngón tay của Lan Lâm có những sợi tơ đỏ đang không ngừng vờn quanh.


Đây là dây nhân quả.


Nóng quá.


Thật nóng.


Đau quá.


Toàn bộ cơ thể Tô Bạch giống như một chiếc bàn là điện, mồ hôi không ngừng chảy ra, làm ướt ga giường, đồng thời nhiệt độ bên trong phòng ngủ cũng không ngừng lên cao, sau khi lên tới nhiệt độ nhất định liền nhanh chóng hạ xuống, gần như không còn thấy nhiệt độ nữa, trong phòng cũng bắt đầu xuất hiện băng sương, sau khi tình cảnh này không ngừng lặp đi lặp lại, hiện tại trong phòng trở nên ẩm ướt.


Lúc này hắn đang tiến vào bước cuối cùng trong quá trình luyện hóa chân huyết của tỳ hưu, đây cũng là bước gian nan nhất.


Miêu nữ vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, thất thần nhìn ảnh cưới của cha mẹ. Lúc này đây, trong lòng cô ta không có bất kỳ thứ gì khác, hoàn toàn rơi vào trong tâm trạng của riêng mình, lại không hay biết rằng, mặc dù hiện tại cô ta không đi thôn phệ những đồng loại khác, nhưng thực lực của cô ta vẫn đang không ngừng mà tăng lên, bởi vì trong thành phố này, bất kỳ lúc nào cũng có người mèo chết đi, thi thể của bọn họ bắt đầu tự bốc cháy, hóa thành lực lượng thuần túy nhất mà chỉ có người mèo còn sống mới có thể hấp thu được.


Có lẽ đây chính là điểm tiết chế mà trước đó Phát Thanh Khủng Bố đã bố trí ra, ví dụ như khi số lượng người mèo giảm mạnh đến một mức độ nào đó, hình thức này sẽ được mở ra.


Vì theo đuổi cái gọi là kịch tính trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố thật đúng là tốn tâm tư để gây khó khăn cho thính giả.


Cuối cùng, đại khái khi đến chạng vạng tối, mí mắt Tô Bạch hơi run lên, sau đó hắn mở mắt ra, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, cả người cũng hơi choáng váng nặng nề, hắn gian nan từ trên giường ngồi dậy, Tô Bạch nghe được một tiếng mèo kêu.


- Meo…


Tiếng mèo kêu này rất quen thuộc, không phải tiếng kêu của những người mèo kia, mà chính là… Tiếng của Cát Tường.


Tô Bạch nhìn về phía cuối giường, hắn nhìn thấy Cát Tường đang nằm ở đó.


- Con mèo chết tiệt này, mày đến đây xem náo nhiệt cái gì.


Tô Bạch vô thức dịch người đến, lại phát hiện bóng dáng Cát Tường hoàn toàn biết mất, không thấy đâu nữa.


Tô Bạch đấm một cái vào đầu mình:


- Xem ra tác dụng phụ vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, thế mà lại xuất hiện ảo giác rồi.


Điểm này, trái lại Tô Bạch cảm thấy rất bình thường, cũng không quá để ý.


- Cha… Cha…


Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía đầu giường, tiểu gia hỏa đang ngồi ở chỗ đó vẫy tay với Tô Bạch.


- Móa nó, con cũng đến.


Tô Bạch lắc đầu, không cách nào, con trai đến, cho dù là ảo giác, thế nào cũng phải ôm.


Chỉ là, khi Tô Bạch đến, phát hiện con trai cũng đã biến mất.


- Con mẹ nó…


Tô Bạch đánh vào đầu mình, hiển nhiên có chút bực mình.


Ảo giác thì ảo giác, làm sao thời gian lại ngắn như thế.


Từ trên giường đứng lên, Tô Bạch vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng chẳng qua trạng thái của hắn tốt hơn trước đó rất nhiều, cơ thể không còn mất đi cảm giác và suy yếu như trước, tình trạng thể chất của hắn rất tốt, dường như máu tươi trong người hắn còn nhiều thêm một ít.


Ban đầu lúc Tô Bạch tiến hành cận chiến, cơ bản là dựa vào việc chuyển hóa sang trạng thái cương thi để chèo chống, mặc dù năng lực sinh tồn của trạng thái Vampire rất mạnh, nhưng muốn chân chính phản kích lại địch nhân, hắn vẫn cần phải hoán đổi sang trạng thái cương thi, thế nhưng hiện tại, Tô Bạch cảm thấy sau khi dung hợp chân huyết của tỳ hưu, lực công kích của huyết thống Vampire trong người hắn cũng tăng lên rất nhiều, về phần cụ thể tăng bao nhiêu, phải đợi có cơ hội thử mới biết được.


Cẩn thận người giống như anh…


Cẩn thận người giống như anh…


Cẩn thận người giống như anh…


Không biết vì sao, một câu nói không mang theo chút tình cảm nào lại không ngừng vang lên trong đầu Tô Bạch.


Đây là giọng nói của chính Tô Bạch, đánh thức một đoạn trí nhớ đã bị hắn xem nhẹ hoặc nói chính xác là quên lãng.


Chương 370

Bình Luận (0)
Comment