Chương 371
Đến Đây Nào, Anh Ôm
Nó hơi giống như giác quan thứ sáu, hoặc gọi là linh tính gì đó, có lẽ chính bản thân mình cảm thấy điều này rất quan trọng, cũng có thể là bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, nhất là hiện tại, đối với Tô Bạch mà nói, hắn đang ở trong một nửa trạng thái tinh thần hoảng hốt, cho nên rất dễ dàng suy nghĩ linh tinh.
Tô Bạch cầm lấy lon coca mà chính mình uống dở, một hơi uống sạch. Lúc này cả người hắn mới thoát khỏi trạng thái mơ hồ, rốt cuộc tư duy của hắn cũng khôi phục lại bình thường, trở nên rõ ràng, cuối cùng trạng thái hồn vía trên mây trước đó xem như là kết thúc.
Lúc này, Tô Bạch bắt đầu suy nghĩ xem câu nói kia rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Nói tóm lại, câu nói này có liên quan mật thiết với hắn, nếu không, hắn sẽ không nhớ kỹ như vậy, cũng sẽ không bỗng nhiên nhớ lại.
Một lúc sau, cuối cùng trong đầu Tô Bạch cũng xuất hiện một manh mối, trí nhớ rốt cuộc cũng quay lại.
Đây chính là lần hắn từ Giang Tô đưa Cát Tường về Thành Đô, ở bên ngoài nhà, bản thân hắn vừa mới đưa Cát Tường vào trong, cũng chính là trả lại cho Lệ Chi, chuẩn bị đón xe về nhà mình ở Thành Đô, khi đó Lệ Chi nhắn một tin qua wechat cho hắn.
“Cẩn thận người giống như anh…”
- Tại sao mình lại nhớ đến cái này, thật đúng là hơi có tố chất bệnh tâm thần rồi.
Trong mắt Tô Bạch, ý tứ của Lệ Chi khi nói ra những lời này, là nhắc nhở hắn ở trong thế giới chuyện xưa kia, phải cẩn thận người giống như mình, kết quả một lời thành sấm. Trong thế giới chuyện xưa kia, Chu cục trưởng - Một thính giả thực tập giống như hắn, mới chính là hung thủ thật sự và là phần tử nguy hiểm nhất. Đây là chuyện mà trước đó người nào cũng không nghĩ đến.
Trong phòng ngủ có một nhà vệ sinh riêng, Tô Bạch đi vào, trong nhà vệ sinh thế mà còn có thoang thoảng mùi nước hoa và một số ít đồ dùng của phụ nữ, nghĩ đến một loli nhỏ vốn dĩ ngọt ngào đáng yêu, ở trong làn sóng diệt thế bắt đầu ăn thịt đồng loại rồi biến thành dáng vẻ kia, trong lòng Tô Bạch không khỏi sinh ra một loại cảm giác thổn thức.
Thượng Đế muốn diệt thế, thế nhưng trong thành phố này, không phải tất cả mọi người đều là người xấu, cho dù phần lớn mọi người đều biến thành người mèo, đó cũng không phải do bọn họ chủ động lựa chọn, chẳng qua làm việc tốt thường rất tốn sức, đoán chừng Thượng Đế cũng muốn giảm bớt việc, trực tiếp tạo ra một con thuyền Noah, mang đến một trận diệt thế, để cho thế giới này một lần nữa được thanh tẩy, như thế đơn giản hơn nhiều.
Vốc nước lên mặt, Tô Bạch cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.
Dùng khăn của cô gái lau mặt và tay, Tô Bạch hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.
Trong phòng khách, miêu nữ vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, mạch suy nghĩ giống như một dòng nước lũ, một khi phá ra lỗ hổng liền khó có thể ngăn chặn lại được, nhất là khi trong đoạn thời gian trước, miêu nữ gần như mất đi toàn bộ ký ức của mình, cô ta chỉ biết chém giết và ăn những người mèo khác. Hiện tại theo sự tăng lên của thực lực và cấp độ sinh mệnh, những ký ức bị lãng quên, hoặc nói đúng hơi là phủ bụi được khôi phục lại, mạch suy nghĩ giống như thủy triều, trong thời gian ngắn rất khó để dừng lại, nhất là bây giờ, chuyện mà hiện tại miêu nữ này nghĩ đến, chính là đi tìm lại những ký ức đã mất đi.
Đó là ký ức về gia đình, bạn bè và ký ức về cuộc sống của chính mình trong quá khứ.
Tô Bạch cầm một cái cốc đi đến chỗ bình lọc nước, rót cho mình một cốc, sau đó hắn ngồi ở chỗ sofa đối diện, vắt chéo hai chân, lương tâm của Tô đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện, không quấy rầy mạch suy nghĩ của miêu nữ.
Chẳng qua rất nhanh Tô Bạch liền phát hiện ra một vấn đề, miêu nữ ở trước mặt hắn, cho dù đang ngẩn người, đang sững sờ, thế nhưng hơi thở trên người cô ta không ngừng trở nên cường đại, trên người cô ta cũng không ngừng xảy ra những biến hóa rất nhỏ, đây là bởi vì theo cấp bậc của sinh mệnh tăng lên, cơ thể cũng bắt đầu tiến thêm một bước tối ưu hóa và cải tiến, để cho cơ thể ngày càng thêm thích ứng với thế giới này, hoặc gọi là càng thêm dung nhập vào thế giới này.
Đối với người bình thường mà nói, đây là một quá trình dài dằng dặc, thậm chí cần phải mất từ mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, trải qua sự thay đổi của nhiều thế hệ.
- Chẳng lẽ cô ta đang ngộ đạo ư?
Trong lòng Tô Bạch tự hỏi.
Trước kia, hắn đã từng đọc qua một số truyền thần thoại, trong đó có nói: Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ (Sáng nghe được đạo lí, tối chết cũng không có gì ân hận.)
Một khi con người ta ngộ đạo, thực lực sẽ đột nhiên được tăng lên, thế nhưng Tô Bạch cảm thấy nếu nói miêu nữ ngộ đạo, chuyện đó hơi vô lý.
Tô Bạch đứng lên đi đến ban công, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra nguyên nhân, không ngừng có luồng khí màu đỏ rất nhạt từ bên ngoài bay vào, sau đó theo một cách rất tự nhiên dung hợp vào trong cơ thể miêu nữ.
Tâm tư xoay chuyển, Tô Bạch gần như đã hiểu rõ, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy Phát Thanh Khủng Bố thiết kế chuyện này quả thực rất khéo léo, xem như tránh cho việc thính giả muốn nửa đường phá hỏng khả năng xuất hiện của mấy cường giả người mèo như trong dự đoán ở giai đoạn sau cùng của diệt thế.
Chẳng qua, trong đáy lòng của Tô Bạch lại càng thêm ghen tị hơn.
Trước đó, miêu nữ có thể dựa vào việc ăn thịt đồng loại để trực tiếp làm cho bản thân mạnh hơn, hiện tại thế mà chỉ cần ngồi ở đó ngẩn người là được, so sánh giữa người với người, thật đúng là tức chết người.
Miêu nữ quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, dường như quá trình ngẩn người đã kết thúc, ánh mắt cô ta vẫn có một vài mông lung, giọt nước mắt rơi xuống dưới.
- Tôi lạnh quá.
Miêu nữ tự mình lẩm bẩm.
Lúc này, giọng nói và giọng điệu của cô ta thật giống như một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu không nơi nương tựa.
Tô Bạch dang hai cánh tay, làm ra tư thế ôm.
- Đến đây nào, anh ôm.
Vành mắt miêu nữ đỏ lên, từ trên ghế sofa đứng dậy, nhào đến trong ngực Tô Bạch, ôm thật chặt Tô Bạch, cảm nhận nhiệt độ từ trong ngực Tô Bạch truyền đến.
Hình ảnh tốt đẹp như thế.
Chủ nô và nô lệ, hai người đều có hoàn cảnh không nơi nương tựa dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau, che chở cho nội tâm của đối phương.
Nhưng mà,
Một giây sau, miêu nữ thống khổ quỳ trên mặt đất, mở lòng bàn tay ra, trên đó có một móng tay vừa trắng lại vừa dài, tản ra hơi thở khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
- Chậc chậc… Cứng rắn không được thì lại chuyện sang mềm, màn dạo đầu này rất tốt, xứng đáng được điểm cao, thế nhưng thật đáng tiếc, tôi không thích mấy phân cảnh anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, tôi luôn cảm thấy nó thật giả dối.
Tô Bạch đưa tay ra, vỗ lên gương mặt non mềm của miêu nữ.
- Lần sau nhớ kỹ, trước khi chuẩn bị ra tay, phải học được việc khắc chế sát khí của mình, thực lực của cô mạnh hơn tôi, mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng đáng tiếc, kinh nghiệm của cô vẫn còn quá thiếu sót.
Miêu nữ ngồi dưới đất, khi Tô Bạch dừng lại việc kích thích chiếc nhẫn màu xanh lam trên ngón tay hắn, miêu nữ rất bình tĩnh tựa vào cửa sổ sát mặt đất, không có phiền não, cũng không thẹn quá hóa giận, chuyện này đã giống như một thói quen sau khi trải qua quá trình biến đổi.
Bên trên bầu trời, trong con thuyền Noah chỉ còn lại sự cô đơn và an tĩnh.
Cả ngày lẫn đêm trên boong thuyền đều diễn ra cảnh sám hối, giảng đạo lý, tất cả những chuyện này chỉ vì muốn gột rửa linh hồn, những người không thể thừa nhận khảo nghiệm và đau đớn trong nội tâm đều đã bị đóng đinh chết trên thập tự giá, trở thành tiêu chí răn đe.